Cậu sẽ kể cho tớ nghe một câu chuyện chứ?

Thương mến,

Nếu như cậu đọc được dòng này, vậy hãy lắng nghe một câu chuyện. Một câu chuyện không phải từ những điều giả tưởng ở bên ngoài, cũng không phải thứ hàng ngày cậu đối diện trong xã hội: những gương mặt, những lời nói, những cái nhìn và cả sự ngại ngần bộc lộ trước thế giới.

Nếu như cậu đọc được dòng này, hãy giúp tớ làm một việc: “Dừng lại”. Dừng tất cả mọi việc đang làm, dừng tất cả những điều đang suy nghĩ, đang đánh giá, đang suy luận. Và trước khi dừng cả việc đọc này nữa, hãy thử hỏi chính mình một điều: “Con người chân thật nhất trong kia, đã bao lâu rồi, cậu muốn kể cho mình nghe một câu chuyện?”

Xào xạc,

Tiếng lá rơi khe khẽ.

Những lúc muốn lắng lại trong tâm hồn và bắt đầu thì thầm với con người ẩn khuất bên trong, tớ lại bắt đầu nghe bản nhạc này. Để nhìn ra con người chân thật bên trong mình, để xuyên qua tất cả những lớp áo, lớp thịt; xuyên qua tất cả những xung động bên ngoài đang che phủ tầng tầng lớp lớp. Thật là một hành trình gian nan, nhưng tất cả sẽ không có gì nếu không bắt đầu, và để bắt đầu tớ và cậu cần một thứ, niềm quả cảm. Hãy thử quả cảm bước một bước tới gần con người bên trong kia và thử đề nghị rằng :”Hỡi con người chân thật nhất trong kia, đã đến lúc, mình nghe một câu chuyện từ cậu.”

Lắng tai nghe nhé! Vì con người ấy chả mấy khi được trao cơ hội kể chuyện ra; và, nếu như con người ấy run rẩy và đứt đoạn, hay dang cánh tay của mình và nhẹ nhàng ôm ấp con người ấy.

Vì có một niềm tin, rồi con người ấy sẽ làm được, rồi cậu sẽ làm được, rồi mình sẽ làm được.

Mỗi khi chìm trong những thì thầm của lời nói bên trong, tớ nhắm mắt lại và đôi mắt tớ từ trong mở ra rồi thấy những vì sao. Những vì sao tỏa sáng trong không trung đen thẳm mà sâu tới tận cùng. Những ánh sáng ấy, lúc le lói, lúc mờ ẩn, và tớ phải ti hí cái mắt một chút mới có thể thấy rõ hơn. Cứ tưởng tượng xem sao, khi được bao bọc trong chiều không gian rộng lớn với những điểm sáng nhấp nháy ấy, điều gì sẽ đến với mình? “Ừm, mình đang ở đâu nhỉ? Giữa các vì sao thế này…”
Và đôi lúc, trong những khi ấy, tớ thủng thẳng nhận ra: Ồ, mình đang ở đây với đôi tay này, với đôi mắt này, với thân thể này, với quả tim này, với bộ não này, trong suốt một màu. Sáng rõ bởi ánh sáng các vì sao và đen thẳm bởi không trung sâu thẳm tới tận cùng.

Chính lúc đấy, tớ bắt đầu lắng nghe chuyện kể của mình muốn nói.

Dài nhỉ, nhưng còn cậu, cậu đã cảm thấy chút nào câu chuyện mình muốn diễn tả chưa?

Đường tiệm cận là một khái niệm toán học tớ đã được học từ cái thời niên thiếu. Cái thời vác xe đạp ra vào sáng sớm mỗi ngày để chạy băng cho kịp giờ rồi hối hả vác về cất khi chiều tối. Thời ấy cũng lạ, khi biết tới khái niệm này, tớ đã ấn tượng với Đường tiệm cận mà chả rõ vì đâu. Để rồi rất lâu sau, sau vài tháng trời vật lộn với việc đặt tên cho cái ý tưởng muốn viết một cái gì đó, nó xuất hiện đến với tớ. Nói chính xác hơn, nó đã nằm ở đó, ở một nơi xưa cũ và chỉ chờ được nhấc lên.

“Đường tiệm cận” là một câu chuyện dài thiệt dài tớ kể cho mình, một câu chuyện dài thiệt dài kể cho người khác, một câu chuyện mình được lắng nghe, một câu chuyện mình được chia sẻ. Một nơi mình đào bới, tìm tòi, lăn lội trong các phương thức khác nhau trong cuộc sống này để mở rộng và thấm thía hơn các chiều kích cá nhân. Một nơi tớ được tự do để bước đi vào chính mình và bước ra với chính mình.

Để gần hơn, để tiến một bước, để cố gắng chạm vào, để càng sát vào một xíu nữa với con người chân thật đang ẩn giấu ấy.

Những biến số bé nhất hay lớn nhất, kéo dài cho tới tận cùng hay đẩy sâu như vào dĩ vãng cũng chỉ nhằm tới một mục đích cuối cùng, để con người mỗi chúng ta, mỗi ngày cố gắng một chút tiệm cận với con người đích thực tận sâu trong mình.

Và cậu à, cậu đã sẵn sàng kể cho mình nghe một câu chuyện chứ?

–”Dù ở đâu hay với ai, chỉ cần có thể thành thật với trái tim thì đó sẽ là nơi dành cho mình”–

(Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki)

(Tâm tư cuối) _ Một người có thể nghe hàng ngàn câu chuyện, cũng có thể kể hàng ngàn câu chuyện. Một người có thể có vô số các trải nghiệm mà hừng hực kiếm tìm, cũng có thể yên ả, chậm rãi với những trải nghiệm ít ỏi mình có. Dù là số lớn nhất, hay số bé nhất, cũng đều được kéo dài đến vô hạn, chỉ nhằm để một mục đích cao cả, tiến gần hơn, thật nhất vào con người của chính mình.

Tớ luôn nghĩ rằng, liệu một người có thể hoàn toàn là chính họ, xuyên thời gian và không gian? Luôn luôn ở một điểm đích ấy và vững tồn với những sự xuyên thấu của cuộc đời này? Hay con người chân thật không phải một đích đến cố định mà là một con đường, một hành trình nơi mà chúng ta từ khi sinh ra đã nỗ lực đi tới, cố gắng chạm vào để ngày càng gần hơn, mỗi ngày một chút với con người đích thực tận sâu trong mình?

Tớ sẽ cố gắng, đểĐường tiệm cận” này sinh ra để ghi lại một hành trình, nơi mỗi chúng mình bước tới một bước nữa, gần hơn nữa để cố gắng chạm vào, cố gắng sát vào con người chân thật vẫn đang ở đó, nơi mỗi chúng mình.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.