
Hôm nay vô tình mở ngăn tủ, nhìn thấy một tập giấy viết tay dày dặn, hắn chợt nhớ đến lá thư hắn từng viết cho một người. Ngày còn tuổi đôi mươi, giống những kẻ cô đơn mượn chữ làm bạn, hắn hay viết cho chính hắn, hoặc không cho ai cả. Hắn viết trên nhiều loại giấy bằng đủ loại bút, lúc viết dài lúc ngắn, đem ra hết những buồn vui và tâm sự lên con chữ. Tập giấy này là một câu chuyện thật khác, hắn mua tập giấy đó chuyên để viết thư, có bức đã gửi, có bức không. Hắn còn nhớ lần đầu tiên viết cho bạn, hắn đã viết lời một bài hát trên một mảnh khăn giấy (chưa dùng) rồi kẹp vào một cái thiệp trắng, dán tem cẩn thận gửi đi. Bạn nhận được nhắn hỏi ngay sao hắn viết lên khăn giấy, là nhà hắn không có giấy viết thư à (ám chỉ thôi). Hắn ậm ừ tự trách mình trong lòng, nhưng ngoài miệng bào chữa rằng hắn viết lên khăn giấy vì nhớ những kỷ niệm tuổi học trò. Tận sâu trong bụng hắn rất thích chữ hắn viết trên khăn giấy bằng bút mực, chúng mạnh mẽ mà vẫn thật uốn lượn, có thể sẽ gây được ấn tượng với người đọc hơn?
Lần thứ hai viết cho bạn là lá thư tình tình tỏ tỏ mà hắn đường hoàng viết trên tập giấy đó. Thư dài gần năm trang, chân thật và gần gũi gần như tuyệt đối với tâm tình của một kẻ đã vào sâu tuổi chín, mong muốn bày tỏ tình cảm với một người. Hắn đã kể những rung động khi gần bạn, kể những tâm tư sâu kín khi ngắm nhìn bạn từ xa, hay lúc chuyện trò vui vẻ với cả nhóm. Hắn cố giải thích vì sao hắn chả bao giờ chủ động bắt chuyện và luôn cảm thấy đối thoại trực tiếp với bạn lạ lẫm làm sao ấy. Lúc đấy hắn đã viết từng dòng cẩn thận vào nháp, rồi chép lại vào tập giấy viết thư, hồi hộp gửi đi. Bạn nhận được thư, dành thời gian đọc thật thư thả và chậm rãi (đấy là tính theo lịch cá nhân của hắn). Gần ba bốn ngày sau bạn nhắn tin, bạn bảo hắn viết ngọt (đây là khen thật lòng đấy), bạn cũng khá bất ngờ vì hắn đã sử dụng một ngôn ngữ khác, không phải thứ bạn và hắn vẫn hay dùng. Nhưng buồn cười nhất là bạn thắc mắc sao hắn có thể viết mà không có chút lỗi nào, không có gạch xóa, không có chữ viết chồng lên trên. Hắn đọc tin nhắn của bạn, chớp mắt, thở hơi dài rồi bật cười thành tiếng. Rõ hắn không có khả năng viết thư tình. Hay nói chính xác hơn hắn không thể viết thư tình cho bạn. Bạn chỉ thấy mỗi phần mà hắn che đi, chỉ soi cái mà hắn cố tâm làm cho hoàn hảo, như thể đó là một thứ lỗi hắn đã mắc phải. Thế là kể từ dạo ấy, hắn dần dẹp chuyện viết thư vào ngăn tủ, dứt khoát như không quen biết, không nhớ nhung…
Ngược lại sáu bảy năm trước, bạn và hắn biết nhau qua những người bạn khác. Hắn gặp bạn trong một dịp hiếm hoi người yêu cũ của hắn đề nghị cùng đi uống nước với một cậu bạn lâu năm của cô ấy. Cậu bạn dẫn theo bạn đến buổi gặp gỡ, theo kiểu “double date” như trong mấy bộ phim Hollywood. Lần đó câu chuyện cũng khá hào hứng và nhiều tiếng cười, hắn vẫn nhớ bạn bị “tấn công” dồn dập. Hóa ra anh chàng bạn của người yêu cũ của hắn khi đó đang say nắng và ‘cưa’ bạn dữ dội. Tất nhiên với cặp mắt nhiều kinh nghiệm–chuyên chứng kiến mấy chuyện tán tỉnh, hắn biết rõ bạn đã “trúng đòn” khá nặng. Không biết vì sao khi đó hắn thấy tội tội cho bạn thế nào ấy.
Lúc hắn chia tay người yêu ba năm sau đó, bạn cũng đang lưng chừng trong những mối quan hệ gãy vỡ. Tổn thương tình cảm làm bạn gầy đi và ít sức sống. Hắn đến thăm bạn vài lần, với tư cách cá nhân, không biết như một người bạn hay một người quen biết. Hắn vẫn nhớ những đối thoại đứt đoạn và ánh mắt xa xăm của bạn, trong du dương mấy bản nhạc tình buồn day dứt. Thật sự hắn và bạn không hợp nhau, chưa bao giờ hợp và chắc cũng không bao giờ. Hắn thích những cô gái bạo dạn và dám thể hiện con người thật của mình. Bạn lạnh lùng và tỏ ra không kiêng dè ai, nhưng cũng chẳng bao giờ dám bày tỏ bản thân và những mối tơ vò trong lòng. Hắn từng hỏi hắn là ai trong bạn (như lời một bài hát của Trang và Tiên), bạn mãi không có câu trả lời. Đa phần những mối quan tâm bạn thể hiện vốn ít khi nằm êm ái trong đầu hắn, những thứ đó hắn cũng chả hăng hái tìm hiểu nữa. Sau này nghĩ lại, hắn tin bạn cũng chẳng có sự quan tâm rõ ràng đến điều gì, có những thứ bạn sẽ không bao giờ chạm tới và cũng sẽ không bao giờ vượt qua. Bạn muốn yên bình tận hưởng cuộc sống, có thể bên cạnh người yêu bạn và nghe những thứ vừa tai mà bạn muốn nghe. Người yêu đó nhất thiết không được biết những người ‘trước kia’ của bạn. Và bạn cũng sẽ không hề quen biết người xưa của người đó. Thế đấy, phức tạp mà đơn giản, mâu thuẫn đôi khi đến khó thở, vừa cởi mở vừa kèm theo nhiều định kiến. Nhưng đó thật sự là bạn. Sau bao nhiêu cung bậc cảm xúc đi qua, hắn đã thông suốt những điều khó giải thích trong những cư xử của bạn. Hắn và bạn chưa bao giờ là những người bạn đúng nghĩa của nhau, chuyện tình cảm và khả năng gắn bó dĩ nhiên không thể thành hiện thực, và đó là một kết cục tất yếu.
Với hắn, khi thấu hiểu và chấp nhận những điều đó, hắn thấy cuộc đời nhẹ hơn. Hắn thôi hờn dỗi tập giấy viết thư và bớt xét nét chữ viết tay của mình. Hắn tin rằng hắn đã sẵn sàng viết lại trên tập giấy này. Hắn sẽ viết ra hết những nỗi niềm vơi tràn luôn theo hắn: Viết về một tình yêu luôn mới, êm ái mà cuồng nhiệt và sâu sắc. Viết cho một người hắn thật sự yêu thương và cũng yêu hắn chân thành; người ấy luôn hiểu điều hắn muốn bày tỏ trước cả khi những con chữ xuất hiện trên trang giấy. Hắn muốn viết xuống hết những dòng cảm xúc sau những hành trình và trải nghiệm mà người ấy và hắn đã và sẽ luôn cùng nhau sáng tạo và thực hiện.
Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ viết cho bạn lần nữa cũng nên. Lần này hắn sẽ viết trên một trang giấy khác, cứng cỏi và nhiều màu sắc hơn, như một tấm thiệp mời. Trên mảnh thiệp đó, trái tim hắn ứa trào qua từng nét mực niềm hạnh phúc chân thật, và nơi đó, những câu từ ngắn gọn sẽ thay hắn hoan hỉ loan báo tin vui.
*Bài viết trong Mini series “Hắn“: Xin giới thiệu với các bạn một chùm bài về hắn, một người trẻ có mối quan hệ không thật tốt đẹp với quá khứ của chính mình.
1 Comment