‘The privilege of a life time is being who you are.’ (Joseph Campbell)
Cám ơn tất cả những người thầy đã dạy tôi biết sợ và bước qua nỗi sợ, để mỗi ngày sống được thật gần hơn với chính tôi.
Author: Lâu Bâu
I had no plan to write about New York City… It just happened.
You might be able to smell the rush and to touch the ubiquitous people energy. Everything is fast and still. It is where I feel understood without saying a word.
Chuyện dì ba..
Mong rằng những vết thương quá khứ được chiêm ngắm thấu hiểu bằng hết tấm lòng. Đó là gút mở quan trọng. Hiểu chấn thương trong quá khứ lúc này không phải để đau buồn hơn. Mà thật sự nó cho chúng ta một cái nhìn tương đối về sự rạch ròi giữa những gì đã diễn ra và đã chấm dứt. Nếu có một hy vọng le lói bừng lên trong tích tắc, đó là niềm tin của chữa lành.
“Live in the moment,” shall we?
“Life is a preparation for the future; and the best preparation for the future is to live as if there were none.”
-Albert Einstein
Nhu cầu hạnh phúc và sự cô đơn
Năm mười bảy tuổi tôi chia tay mối tình đầu. Không phải cảm giác thất tình đau đớn tột cùng dù đã quen nhau gần hai năm. Chúng tôi có nhiều thứ đầu tiên: Lần xem phim rạp chiếu bóng đầu tiên. Lần trốn học đầu tiên. Và nụ hôn đầu đời của hai đứa. […]
Năm tháng nào rồi cũng đi qua.
Định viết vài cảm nhận về một series phim vừa xem xong. Mà bỗng dưng phát hiện cảm xúc còn chực trào ra từ những nguồn cơn khác. Con người thật sự đặc biệt, mềm yếu và cứng cỏi, rồi sẽ không có gì ngăn trở được chúng ta.
Một đối thoại vui về tình yêu từ góc nhìn tâm lý xã hội
Em đi học, tôi cũng được học theo. Có nhiều thứ xa xôi mà gần gũi. Con người dù ở đâu trên thế giới này cũng yêu nhau. Tình yêu dẫu có riêng tư và khác biệt thế nào cũng có chung vài thứ. Lý thuyết tâm lý tình yêu nói vậy mà…
“Today, like any other day, his mother loves him with all her heart.” – A day of a young mum.
“I had to restrain myself not rolling my eyes twice. It was only ten in the morning. Didn’t she just give me advice on how to treat a two years who happens to be my own child?”
Ai đó có nhớ tôi?
Tôi biết em hơn hai năm. Từ lạ lạ đến thân thân. Rồi yêu thương quyến luyến. Mến nhiều đến mức không chịu nổi nhau. Cuối cùng cũng xa cách. Một chặng đường dài mà ngắn. Nhưng dù có ít lời với nhau đến mấy, tôi luôn cảm nhận được tình cảm em dành cho mình. Đôi khi nó hồn nhiên đến mức ấm ức. Phải chi..
Bắt đầu từ một nguồn vui
“Tôi đi tìm chính mình trong viết và nỗi đau khi viết. Trong những mất mát nhỏ li ti và trăm nghìn vết thương không có thật, trong giấu giếm và sợ hãi về thứ thực chất không thể động vào mình, cả trong hoang mang và tuyệt vọng của những điều ảo tưởng.”