Hãy để những người còn lại kể giúp mình một câu chuyện

Đã khá lâu rồi mình không viết gì trên blog. Mình đã có những dự án riêng, liên quan đến việc kết nối nhiều hơn với những người mình chưa từng gặp. Cái cảm giác gặp gỡ ngẫu nhiên một ai đó trên đời sống này, ngồi lắng lại để hiện diện cùng câu chuyện của họ làm mình thấy bồi hồi. Năng lượng trong những dịp gặp gỡ ấy với những suy tư của chiêm nghiệm hàng ngày giữ mình lại, sống trong một quả khí cầu trong suốt, nơi ai cũng có thể nhìn thấy mình và mình nhìn thấy người kia. Để kể ra câu chuyện này, chắc hẳn sẽ phải lâu lắm nữa, như một con chim sẻ mới hồi nào còn non cánh tới giờ bay lượn đi khắp không trung. Đến một ngày, chim sẻ hạ xuống, nơi chiếc tổ của nó vỗ về, sẽ ngồi thủ thỉ cho những ai trong tổ nghe.

Còn giờ mình, xin tiếp nối câu chuyện này bằng một câu chuyện cũ khác. À, không phải một câu chuyện đâu; mà là nhiều câu chuyện đi kèm với tranh vẽ của những con người khác nhau đã đến với Đường Tiệm Cận. Nếu bạn không biết sự kiện này, mình để kỉ niệm ở phía dưới để bạn có thể hiểu chúng mình đã làm gì nhé!

🍀Lời giới thiệu về hoạt động trên chiếc blog ở ĐÂY

🍀🦋Nơi chốn của những tấm ảnh kèm lời tâm sự của bọn mình ở ĐÂY

Khi hoạt động khép lại, tính ra gần chục người tham gia kết nối kể chuyện và được vẽ chân dung với bọn mình. Bọn mình nhận được số quà tặng và đã trao lại cho tổ chức trẻ em Rồng Xanh (Blue Dragon) sáu trăm ngàn đồng; số tiền này tuy nhỏ nhưng khiến bọn mình rất vui, ít ra trong đợt covid này, hoạt động của bọn mình đã giúp mua thêm được chút lương thực cho các em ấy. Bạn có tò mò với những con người đã tạo nên những điều này không? Một ngày mưa hay nắng cho bạn, để cùng ngồi đọc những câu chuyện tranh cùng bọn mình nhé!

  1. Sống như những đóa hoa
tươi tắn, vô tư, hết mình và vô thường

Nghĩ tới hoa, mình hay liên tưởng tới sự vô thường, một vẻ đẹp kiều diễm với sức sống căng tràn nhưng cũng nhanh chóng lụi tàn khi thời gian cho phép.

Mềm mại pha lẫn chút cứng rắn, sặc sỡ và đậm chất thơ có lẽ là hai chất liệu chính tạo nên vẻ đẹp của hoa trong mắt mình

Mỗi lần cắm hoa, mình hay nhớ tới bố. Cách bố cắm hoa hay chỉ đạo người khác cắm hoa cũng cục mịch và thô lỗ như chính con người bố vậy. Nhưng quả thật, bố cắm hoa rất đẹp, và mình cũng thế hì.

Thật dễ để chúng mình đổ lỗi cho bố mẹ về những chấn thương hay đau khổ trong cuộc sống. Mặt khác, những điều đẹp đẽ chúng mình được thừa hưởng hình như chưa nhận được sự chú ý xứng đáng.

Khi cắm hoa, mọi suy tư dần lắng xuống, toàn bộ các giác quan chỉ tập trung chú ý vào hoa. Tâm đủ lặng, cơ thể đủ tĩnh, tất cả những gì còn lại chỉ là sự biết ơn. Biết ơn cả những phút giây đẹp đẽ đang trôi qua.

2. Cuộc đi chơi đường tàu trước khi cấm vận

peaceful, warm, fulfilled

Vui thôi. Vì có người yêu Hà Nội nhiều như mình. Vì mình cũng lần đầu đi cafe đường tàu. Lúc trước mình rời Hà Nội, ở đây chưa có cái trend đó. Vì sau 15 ngày mình sắp được về lại Sài Gòn. Vì chuyến đi tốt đẹp mặc dù bị giật mất c..m..n cái điện thoại. Vì có thời gian rất an yên với người mình yêu thương. Vì lát sau 1 người bạn tốt của mình & mẹ bạn tới ngồi chơi 30p, chia tay mình mà mình rất quý 2 mẹ con.

3. Tìm bình an nơi đâu?

Lạnh !
Mê Mẩn
Giải thoát

Mình quyết định lên Hà Giang sau nhiều ngày bất ổn kẹt lại thủ đô. Đợt tớ đi trời Hà Nội lạnh lắm í ( đâu cỡ 11 độ C ) nhưng tớ vẫn cứ quyết chí đi vậy. Đây cũng là lần đầu tiền tớ được ngắm tinh thể băng. ❄Bức ảnh này được chụp bởi một đôi tình nhân Bắc Nam ( bạn zai là người Nam, bạn gái là người Bắc ). Thực ra tớ không chủ định tạo dáng cho bức ảnh này đâu, bạn gái kia bấm ngẫu nhiêu mà tớ ưng quá trời 🥺

4. Gia đình bên nhau

Hạnh phúc, tự hào và cảm giác rất đầy đủ trọn vẹn lúc đó

Tấm hình này đặc biệt với Q. Chụp tháng 5/2010. 🌷

Q đã thực hiện được ước mơ đưa ba mẹ đến Pháp và Châu Âu. Tiền lương của những năm tháng trước dồn hết vô đó. Bao nhiêu vất vả, cực khổ đều thấy vô nghĩa.Lúc đó Q đang làm bác sĩ nội trú bên Pháp. Ba Q mong ước đến Pháp. Và mình đã thực hiện được điều đó. Ba mẹ Q lớn lên với văn hóa Pháp. Ba Q biết rõ mọi thứ về Pháp qua sách vở, nên khi ba đến, ba kể và ba đi tìm ở đó có những điều gì như sách ba biết.

5. Hành trình trưởng thành của một người lớn

I feel proud of myself, tranquil, and loved (by the one who is looking at the picture) :))))

My path to growing up is quite flat. It only got bumpy from time to time. Yet I assure myself almost every day that I am indeed luckier than a majority of folks out there.
This photo reminds me of that. I had a chance to do many things. I traveled to places, picking up a car and drove. It must be the freedom that my parents missed in their prime time.

Some of these trips I didn’t like much. I suffered tons of discomforts physically and mentally. But overall each one of them is always a wonderful experience.
This was one of them. My ex and I flew to New York, drove to brother’s school 4 hours away. We hang out there a little and drove back to NYC. Then we drove to Boston, Massachusetts. We met my ex classmate who was a nice gal. I was exhausted but the girl friendliness made it a great trip. We were about to have lunch at a Thai restaurant when she suddenly took my photo with a pro camera I had not paid much attention to.

There were lots more happening since this photo was taken. I miss my youthful figure but it is not a bad feeling. Someone did see me as me rather than as another person’s companion.

6. Một người ở “tâm”

Chính giữa

Bình an, tĩnh lặng, có định hướng,

Trong khoảnh khắc đó, tôi như được bao phủ bởi một không gian tĩnh lặng, một sự chú tâm thực sự vào điều mình định làm. Nó cũng là khoảnh khắc không có sự xuất hiện của lý trí, một sự “biết” nên làm gì diễn ra một cách trực diện, không cần qua khâu xử lý.

7. K.A.T

Hòa hợp. Thâm trầm. Mơ màng

Với em, thời gian là để làm quen với chính cơ thể và gương mặt mình. Mong mỏi nho nhỏ là khi mình đứng trước gương, khi nhìn mình trong ống kính sẽ tới một ngày cảm thấy tự nhiên và thoải mái. Chuyển hóa được những thăng trầm nội tâm thành những nhẹ nhàng và cười. Nhẹ nhàng, cười thảnh thơi được đưa lên gương mặt, theo thời gian và theo những nỗ lực của mình.
Lúc chụp bức hình này em đang đi quán bar với những người quen xưa. Những bức chụp tạo dáng khiêng cưỡng. Chỉ riêng tấm này được chụp khi em không để ý gì. Sự tự nhiên hợp với mình.
Giờ thì không uống được rượu nữa, thích những gì bình phàm bớt sốc nảy. Thay đổi nội tại nhiều. Nhìn lại tấm hình cũ thấy khung cảnh mình từng ở, người mình từng là cũng dần xa lạ. Nếu được giữ lại chút gì, xin giữ lại nụ cười và sự hòa hợp này.

8. Yêu mình, yêu nụ cười mình và tỏa nắng

Tươi vui, nhẹ nhàng, thú vị.

Bức này mình đi xem hoà nhạc trong 1 buổi chiều mưa (nghe cũng lãng mạn ra phết). Nghe xong thì đi cà phê. Và được bạn của bạn chụp cho ảnh này. Chọn ảnh này đơn giản vì bức gần đây nhất, mình thấy mặt mình nhìn chính diện có vẻ đẹp hơn, và ảnh này cũng xinh mà nhở 😀

9. Tâm tư của một người trẻ

ThuầnKhiết, #LạcQuan, #ĐángYêu

Mặc dù mình là người đứng bên trái ảnh, nhưng điều khiến mình xúc động khi nhìn lại bức ảnh này là bạn nhỏ đứng ở giữa đang cầm máy ảnh ấy ạ.

Mình thấy tấm ảnh có vẻ tuy là lựa chọn duy nhất, nhưng có chiếc gương cũng khá hợp với cái ý “góc nhìn” ấy nhỉ nhỉ?

“Dạo gần đây mình nhận thấy một làn cảm xúc vô cùng đặc biệt mình dành cho bạn nhỏ ấy dậy sóng mãnh liệt”.

Thật ra mình đã ấn tượng với bạn ấy từ những ngày đầu gặp gỡ (khoảng 4 năm trước). Nhưng chỉ khi có cơ hội được đồng hành và làm việc cùng nhau, nhiều thứ hay ho, mới lạ bỗng xuất hiện và dâng trào từng đợt như kiểu này đây.

Chắc phải có một cái duyên gì đó mà cách đây 3 tháng, chúng mình đã được dịp hội ngộ và chạy các dự án, chương trình cùng nhau suốt giai đoạn giãn cách cho đến tận bây giờ.
Vài hôm trước, tranh thủ buổi họp mặt online để brainstorm ý tưởng cho phần task của 2 đứa, nhân lúc bạn ấy vẫn đang miệt mài sắp xếp các elements trong ppt, mình đã mượn cớ “kể chuyện đỡ buồn” mà bày tỏ đôi chút tâm tư, tình cảm của mình dành cho bản. Tất nhiên, mình đã cố gắng tiết chế cũng như điều chỉnh câu từ, ý tứ hợp lý để mọi thứ không bị quá sượng trân và đi quá xa.

Buồn cười một cái là bạn nhỏ này kiểu đáng yêu dữ luôn á, không quen nghe mấy thứ tâm sự sến súa vậy. Lâu lâu lại buông một câu “Thôi thấy ghê quá à, đừng có nói nữa, thấy ghê quá”. Cưng hết sức…
Có thể nói, đối với mình, bạn ấy lúc nào cũng mang nguồn năng lượng tích cực đến cho mọi người xung quanh. Từ cái giọng cười hào sảng, cách ăn nói mộc mạc, thật thà đến nỗi mà bình thường bạn ấy bị khó khăn khi nói chuyện trước đám đông một cách nghiêm túc luôn á.

Mình từng nhận định về bạn ấy như thế này, có lẽ bạn nhỏ này là người mà mỗi khi ai đó có chuyện buồn, người ta thường tìm đến để trút phần phiền muộn ở bạn. Người như này chắc chỉ có bị người khác làm tổn thương thôi, chứ chưa bao giờ biết làm ai mích lòng đâu nhỉ. Mình định bụng qua đợt giãn cách này, vào những ngày cuối cùng trước khi mình trở ra Hà Nội, mình sẽ hỏi bạn ấy thử xem nhận định của mình như vậy có đúng không hí hí.

Buồn cười thì cười đó, nhưng cũng có chút buồn lòng.
Sau cái đêm đó, mặc dù chưa có gì được trưng trổ rõ ràng nhưng mình có linh cảm bạn ấy cũng hiểu phần nào ý đồ của mình. Thay vì cứ như mọi khi, thì những ngày tiếp theo, cái sự nhạy cảm của mình mách bảo rằng hình như do mình hơi “bạo” quá nên bạn nhỏ này dè chừng mình thì phải. Thương ghia, thương cả mình lẫn bạn ấy…

Mình băn khoăn nhiều lắm. Mình trân trọng mối quan hệ này và cũng mong tìm ra một cái kết cho nó, một cái kết mà dù thế nào chúng mình cũng vẫn có thể đủ vững vàng để khôi phụ sự bình thường mới, một điểm cân bằng mới trong mối quan hệ này.

Mình gửi những điều này đến “CHƯƠNG CHUYỆN” với sự chờ đợi những chia sẻ của Lơ Mơ, Lâu Bâu về góc nhìn của 2 bạn dành cho câu chuyện này. Biết đâu qua đó mình vỡ ra thêm điều gì và sẽ có một sự quyết đoán hơn cho bước đi sắp tới thì sao nhỉ.

10. Mình

Đây là bức đầu tiên mà mình vẽ trong hoạt động này. Sau khi xem một bộ phim Nhật Bản về một cô bé bị tổn thương trong quá khứ, mình có một thôi thúc rất lớn trong việc nhìn lại con người mình. Một khoảnh khắc mình thấy mình rõ nhất thông qua đôi mắt của người khác: mẹ mình. Lần đấy, hai mẹ con đi chơi ở Hội An; cũng là lần đầu tiên trong đời mình, được hoàn thành một ước mơ, đưa mẹ đi chơi ngoài thành phố. Đưa mẹ đi bằng máy bay, chỉ cho mẹ chỗ này chỗ kia, đèo mẹ đi thánh địa Mỹ Sơn, chỉ cho mẹ chỗ ăn cơm gà ngon nhất Hội. Được ngồi sau xe đạp của mẹ trong một tối mình bị cảm lạnh, được mẹ nhường cho cái áo len dài quấn rét. Được mẹ chụp cho vô vàn ảnh cool ngầu và được mẹ nghe tâm sự của một lần nhậu biển. Lần đấy, mình đã mớm “come out” với mẹ, chuyện của mình thì dài nhưng lại ngắn gọn. Mình yêu một người, bất chấp địa vị, tôn giáo, giàu nghèo, giới tính, lãnh thổ, đã ly hôn hay chưa lập gia đình, đã có con hay chưa có con. Mình chỉ quan trọng hai điều: “Tâm hồn họ ra sao?” và “Họ có yêu thương mình thật và mình có yêu thương họ thật lòng hay không?”

Mẹ đã nói, chỉ cần mình hạnh phúc. Những khó khăn mình sẽ phải trải qua là của mình, mình sẽ cần mạnh mẽ và cẩn thận mọi thứ. Lúc đấy mình xúc động lắm! Nhưng trong lòng tràn đầy niềm tin mãnh liệt, rằng mình sẽ hạnh phúc, với con người mình là.

🦋Gửi tới các bạn, những CHƯƠNG CHUYỆN TRANH ngẫu hứng và đầy kì diệu này!

1 Comment

  1. Bạn Mình không có b3 tính từ :0. Tui thân tặng bạn ấy 4 thứ trong trăm thứ có thể gọi tên qua vài dòng tâm sự của bạn: sống mãnh liệt, sự may mắn, sâu sắc, và tình yêu thương.

    Liked by 1 person

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.