Viết tự do khai bút sau 1 tháng [Darkness is not the opposite of light]

Ban đầu, khi đọc tựa đề bản nhạc, mình đã đọc là Darkness is opposite of light. Lúc đó, trong lòng mình đã nghĩ rằng, thật là một niềm buồn đau, khi chúng ta phải trải qua từng thứ một, để nhìn thấy thứ còn lại. Lúc đó, mình đã trong cơn lo lắng của những ngày làm việc miệt mài, không nghỉ ngơi. Mình làm việc từ sáng tới tới, hết chuyện này tới chuyện khác, những chuyện còn dở trong quá khứ và những chuyện đang phải ngồi làm cho kịp, và không thiếu những chuyện chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai. Lúc đó, mình đã bảo mình là, qua đêm nay, rồi ngày mai sẽ tới.

Quay lại một công việc mà trước đây mình đã tạm gác lại, “lắng nghe và đồng hành cùng người khác trên con đường đi tìm kiếm và khẳng định chính họ”. Nghe thì có vẻ dài nhỉ, nhưng việc của mình chỉ có 1. Lắng lại, hiện diện và đi cùng một người đối diện, trong câu chuyện của họ, một cách bình tĩnh, chờ đợi và tin tưởng. Tin tưởng rồi chúng mình sẽ đến thời điểm mà chúng mình cần.

Thường trong những ngày đó, suy nghĩ của mình khá lạ lẫm. Chúng như ở một không gian riêng biệt, nơi không có những lo lắng thường nhật về cuộc đời của riêng mình; nơi không có những tính toán về những dự định tương lai và không có nhớ lại quá khứ. Những lúc ấy, mắt và tâm trí mình neo lại một điểm, thực tế có, tưởng tượng có, về đời sống của một người, và tự hỏi bản thân mình, nếu mình nhìn theo góc nhìn của họ, mình sẽ thấy gì?
Đôi lúc, đối diện mình là chiếc màn hình tối đen, mình không thấy người bên kia, chỉ thấy giọng nói. Có những giọng nói hổn hển, những giọng nói lúc trầm lúc cay đắng, có những giọng nói còn rụt rè ban đầu nhưng sau đó lại rất đỗi khẳng định. Mình luôn tự nhủ, đi theo dòng chảy của những âm thanh ấy, chúng sẽ đưa mình tới vùng miền mà mình chưa bao giờ biết.

Không chỉ những lúc đại dịch diễn ra như thế này, con người mới cần chăm sóc sức khỏe tâm thần của chính mình. Mình dùng từ tâm thần ở đây là muốn nói rằng những thứ diễn ra trong đầu chúng mình, những biểu hiện trên cơ thể chúng mình, một cơn run, một cơn đau đầu, một sự nhức nhối trong tim đều bình đẳng để được lên tiếng như nhau cả. Chúng sẽ vẫn cứ ở đó, để chờ đợi được chăm sóc, được nhìn thấy và mong mỏi một cái chạm, dù chỉ rất nhẹ thôi.

Nếu mỗi ngày trôi qua, có nắng và mưa, có ánh sáng và bóng đêm thì đúng là một thứ tối tăm không phải đối diện một điều gì đó sáng sủa cả. Mỗi sự tối tăm trong con người mình chỉ là một cánh cửa, là một sự chuyển tiếp, của một nơi mình chưa biết tới dần tới nơi mình bắt đầu nhìn thấy mình rõ hơn. Mình không biết mình đang cố truyền đạt điều gì, mình chỉ cảm thấy một lỗ hổng trong tim mình mà mình không muốn lấp vào. Mình không muốn lờ nó đi. Cũng không muốn thay một quả tim mới. Kì lạ, là mình chỉ muốn nhìn nó, ngắm thật kĩ chiếc lỗ ấy, xem nó rỉ ở đâu, trống chỗ nào, tự hỏi nó đã ở đấy bao lâu. Mình muốn ôm nó, chứng kiến nhịp đập của nó và nói với nó rằng: “Nếu cậu không biết, tớ vẫn đang ở đây!”

Và cuối cùng, để đánh bóng một vật thể, chúng ta vẫn cần sự nhịp nhàng của bóng tối và ánh sáng.

_Viết lại không đọc, free-writting 15′

*Cho những ai muốn nghe bài Darkness is not the opposite of light:
(https://soundcloud.com/mehran1/darkness-is-not-the-opposite)

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.