
“WE ARE ALL TOGETHER!”🐾
Trời lạnh, Covid và ở một mình. Mình tự dưng thấy rằng, cái ôm ấp dù vật lý hay tinh thần đều trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Nếu một bữa ăn được chia sẻ với người mình thương yêu, đồ ăn dù ít nhưng sẽ ấm thêm vài phần. Nếu một câu chữ, hơn một người hiểu, ngôn từ tạo thành chiếc cầu nối. Nếu một giọt nước mắt, được một người để ý và đưa tay nâng đỡ, có thể sẽ thêm một nụ cười. Những giờ phút này, nạn đói, nạn Covid, nạn thiếu tình thương nó trở nên đời thường quá! Nó đời thường để chúng mình nhìn thấy mà không cách nào ngó lơ. Nó diễn ra để mình nhìn thấy bản thân mình thực sự cần điều gì và ao ước điều gì. Nếu như ngày trước, mình quan tâm tới ngoại hình, quần áo mới, liệu giờ mình sẵn sàng đổi lấy nó, cho một cái ôm? Một cái ôm vật lý, một cái siết chặt tinh thần AN TOÀN và BÌNH THẢN.
Ừ, mình cũng ước gì được như thế! Đã quá lâu để cho một thử thách về khoảng cách, về người với người; nhưng cũng chỉ là sự khởi đầu cho những gì có thể kinh khủng hơn diễn tiến phía trước. Chúng mình sẽ không tài nào biết chúng là gì, là tốt hay xấu, chúng mình chỉ cần biết. CHÚNG MÌNH VẪN CÓ NHAU! Gửi tới những người vừa cãi vã, những người vừa đau buồn, những người vừa chia ly hay những người đã từng cảm thấy mình cô độc một mình, một bát “Cơm trộn”.
Lần đầu tiên, mình biết tới món này là vào năm 19, mình hùng hục làm việc trong một căn bếp nhỏ, nạo từng củ cà rốt, nhặt từng bó rau, thái từng chân nấm. Mình cảm tưởng, cuộc làm việc chả bao giờ kết thúc, chúng riêng lẻ và rời rạc. Chúng nằm đó, chờ mình để ý tới. Rồi cũng từng thứ đó, được bỏ vào nồi, được nêm nếm và nấu lên. Chúng được xếp trong một chiếc bát, nơi có cơm trắng, tương ớt, xì dầu và dầu mè. Nơi đó chúng nằm cạnh nhau, thấm đẫm hương vị và tỏa mình ra hết sức. Nơi đó, chúng được hòa thành một. Vẫn riêng lẻ nơi mình, nhưng không cô độc, chúng có bằng hữu, có thứ khác nâng đỡ mình. CHÚNG CÓ NHAU!
Nếu ai đã từng thử một bát cơm trộn, và biết rằng mình mê đắm hương vị ấy. Chắc bạn sẽ cảm nhận được, một hương vị khó thể nào tách rời từng nguyên liệu đơn lẻ. Và bạn cũng sẽ cảm nhận được, nếu tự tay ngắm nhìn từng thử một hay nêm nếm chúng, chúng sẽ vẫn còn cá tính rất đặc trưng. Chúng ta sẽ không bao giờ đánh mất mình khi ở cạnh những người khác, chúng ta chỉ cần nhìn thật sâu vào bản thân. Hãy thử tìm hiểu mình là ai, trong thế giới này. Hãy thử hỏi vị của mình là gì, trong bát cơm trộn này. Và mình có sẵn sàng cùng với những người khác, tỏa một bản hòa ca hay không?




“Dù có hiểu nhau thế nào, có yêu say đắm thế nào đi nữa, thì tôi e rằng, nhìn thấu trái tim người khác là điều không thể. Đòi hỏi này chỉ khiến bản thân đau khổ mà thôi. Tuy nhiên, nếu là trái tim của mình thì chỉ cần nỗ lực đủ, nỗ lực thôi là có thể nhìn thấu được. Vì vậy, rốt cuộc điều chúng ta phải làm chẳng phải là thu xếp một cách ổn thỏa và thành thật với trái tim mình hay sao. Nếu thực sự mong muốn nhìn thấu người khác thì chỉ còn cách là nhìn thật thẳng, thật sâu vào chính con người mình.”
🌜 Takatsuki trong “Những người đàn ông không có đàn bà” 🌛
🎶 BEAUTIFUL RELAXING MUSIC
~ Tớ đã trải qua vị đắng, ngọt, chua và mặn. Thứ tớ đang tiếp tục nếm, là học ăn cay. Hi vọng sẽ không bị phỏng lưỡi quá nhiều!
Lơ Mơ