Hãy tin vào thế giới của mình, dù chúng có khác biệt như thế nào đi nữa

Bạn sẽ mở chúng chứ?

Trước đây, trong một lần nói chuyện điện thoại, mình gặp một người chị. Xin phép được gọi người ấy là chị, bởi vì ngoài khoảng cách tuổi tác, ở người đó còn toát nên một niềm thân quen với mình. Chị là một người phụ nữ trải qua rất nhiều bi kịch. Chị gặp tổn thương về tình cảm, và hạt nhân bên trong chị mỏng manh tới nỗi chị sẵn sàng và luôn cấp thiết quanh mình những bộ gai nhọn. Để tấn công người khác, để từ chối, để quay đi không để tổn thương và để bảo vệ thành trì cuối cùng trong tâm hồn mình: Sự yếu đuối. Hôm ấy, chị không giữ được những bí mật đấy một mình nữa, và khi chị gọi lên, mình có cơ hội bắt máy với chị.

Đây có lẽ sẽ là lần duy nhất mình kể về câu chuyện này, dưới dạng từ ngữ trên một trang viết, bởi bên trong mình, cảm thấy có những nỗi lo lắng nhất định. Về những lằn ranh trong tâm lý học, về việc giữ mình trong suốt trong một mối tương giao tinh thần. Mình luôn cố gắng làm tốt hết mức có thể, chuẩn bị sẵn hàng trăm phương án có thể xảy ra trong đầu, chỉ để làm một chuyện duy nhất. Bảo toàn sự lợi ích cao nhất mình sẽ làm được cho người mình nói chuyện. Đúng! Nếu bạn có thể hiểu điều mình vừa nói. Mình sẽ xác nhận với bạn một câu. Mình đã làm công việc thực hành tâm lý, mình yêu thích công việc ấy và sẽ luôn đi trên con đường được đồng hành với người khác.

Và viết như thế này thật khó khăn với mình, thật sự rất khó khăn với mình do những sự cản trở trong đầu. Mình cũng có những nỗi đau mình phải đối mặt. Cũng có những thách thức mình phải trải qua. Nhiều người nghĩ rằng, thật là lạ khi một người hiểu biết về tâm lý, lại có những điều mà không thể xoay sở được về mặt tinh thần. Hãy tin mình đi, sức khỏe tinh thần là điều ai sẽ cũng gặp phải những điều thất thường. Nó không phân biệt giàu, nghèo, công việc, giới tính hay tình trạng hôn nhân. Nó có thể thay đổi. Và nếu như nó thay đổi theo bất cứ hướng nào: trồi lên, đạp xuống, vất vơ giữa chừng, thì hãy tin mình một lần nữa. Nó báo hiệu những điều thật sự ở bên trong bạn, nó là cánh cửa để bạn có thể thật sự nhìn nhận và lựa chọn. Nó là cơ hội hoặc thách thức để bạn nhìn lại/chấp nhận/chữa lành và tăng trưởng. Đôi khi chúng ta quá mệt mỏi, đó là quãng nghỉ. Đôi khi chúng ta bị chèn ép quá lâu, đó là sự bùng nổ của những điều đau đớn ở bên trong. Không có tốt và xấu. Chỉ có trong bạn hay ngoài bạn mà thôi.

Thế giới của mình đã thực sự khác biệt, trong quá trình lớn lên của bản thân. Từ thưở thơ ấu, mình đã cảm nhận thấy một điều rất lạ trong con người mình. Vì sao mình lại nhạy cảm thế? Vì sao mình có thể nhớ những chi tiết nhỏ nhặt thế? Vì sao mình có thể hiểu những thứ chưa cần hiểu vào lúc nhỏ thế? Những giấc mơ luôn là người bạn chân thật nhất với mình. Mình biết mình ở trong nó. Mình biết rõ mình hiểu nó khi tỉnh dậy. Và mình biết khi nào mình đang mơ và tận hưởng cảm giác ấy. Năm 5 tuổi, mình theo chân mẹ, vào một đêm hè nóng nực, mình ôm cái gối ôm dài có hình hai chú gấu đi giữa đường vắng tanh. Trận cãi nhau và bỏ đi căng thẳng nhất, cũng là đầu tiên mình có thể nhớ. Mẹ dắt chiếc xe đạp có cái mẹt hoa cũ đằng sau yên. Mình mặc bộ áo ngủ ba lỗ và quần đùi vàng, dẫm vào bóng mẹ đen xì trên đường. Năm 14 tuổi, mình phát cơn đau đầu kinh khủng nhất mà mình gặp phải. Mình gặp ảo giác, có hàng loạt người bò rạp và túm lấy chân mình, gọi tên mình khi mình tỉnh dậy nửa đêm và cố gắng đi ra tủ lạnh. Mình không chịu được nữa, và hét lên. Năm 17 tuổi, mình phát hiện ra một bí mật, mà mình bị giấu cách đó hơn 17 năm. Đấy là thành trì cuối cùng để mình tin vào bản thân mình. Có thể, đó sẽ chả là gì với người khác, nhưng với mình nó đau đớn tới tận tâm can. Bởi vì trong suốt 17 năm ấy, mình luôn gạt đi những mách bảo trong mình, để tin rằng, mình có cuộc sống bình thường. Và rằng, mình đã tự khiến mình đau mà thôi.

Năm 18 tuổi, mình quyết tâm học Tâm lý. Mình quyết tâm phải tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra với mình, với gia đình của mình. Mình cần phải biết, mình sẽ làm gì trong tương lai, và cuộc đời mình sẽ thế nào. Mình ôm tất cả những câu hỏi, những bí ẩn, những sự khác biệt đi vào chân trời ấy. Mình muốn một lần trong cuộc đời mình lựa chọn cuộc sống cho mình từ giờ về sau. Mình muốn được biết, nếu như cuộc sống đã vô tình lựa chọn cho mình ra đời, việc mình tồn tại có ý nghĩa gì không? Mình muốn tìm một lý do để xứng đáng được sống. Để được làm phẳng lại những thứ gồ ghê, sắc nhọn.

Khi biết điểm thi đại học, và rằng chắc chắn sẽ đỗ. Việc đầu tiên mình làm là đi tìm việc. Mình đã cãi nhau to với bố mẹ lần ấy, lần đầu tiên trong đời, dám nói và tự cảm thấy rằng, mình phải đấu tranh về một cuộc sống mình quyết định. Điều ấy vẫn còn rất mơ hồ, trong rất nhiều năm sau đó, cứ tìm lầm lũi và đi theo cái tiếng gọi trong trái tim. Mình không muốn bỏ nó lại, một lần nào nữa trong cuộc đời, vì biết rằng, đó thật sự là những thứ đúng đắn nhất với tâm hồn mình tại điểm đó. Mình đã trải qua nhiều công việc, từ công việc nặng nhọc nhất khi mẹ mình bảo. Khi mình làm việc 7 tiếng một ngày năm 18-19 tuổi. Thường là từ 3h chiều đến hơn 10h đêm, khi mình mới biết đi xe máy, khi mồ hôi xót mặn chảy vào mắt mà không thể đưa tay quệt. Khi dành hết cả tháng lương đầu tiên, hơn 1 triệu đồng để góp tiền đi học vẽ. Một khóa học đầu tiên, mình tự quyết định để đi theo niềm yêu thích của mình. Và bị mắng thê thảm về tư duy vẽ và bặm môi suýt khóc vì biết mình yếu đuối không nói được gì. Nhưng từng công việc một, từng trải nghiệm một, từng chuyến đi một, mình đưa mình ra cuộc đời, với một niềm tin và hi vọng. Rồi sẽ gặp được những chuyện tốt, rồi sẽ vượt qua! Và cuộc sống không phải như thế sao? Khi nỗi đau và nước mắt không thể tách liền với nụ cười. Khi nỗi buồn được nhìn nhận và cảm thấu. Khi thở phào nhẹ nhõm lúc đã vượt qua. Nỗi đau khiến niềm trưởng thành có giá trị gấp bội. Và thử thách khiến chúng ta nhìn mình càng thêm rõ.

Điều may mắn lớn nhất của mình là đã được làm công việc đồng hành này, được lắng nghe người khác, được hiện diện, chứng kiến những đớn đau, những vật lộn những giờ phút “điên rồ” của họ. Và còn điều gì ý nghĩa hơn thế nữa, khi nhìn thấy một người trong một tích tắc được tái sinh? Khi nhìn thấy, họ tự biết ơn lấy chính mình, và cảm ơn những quyết định họ đã đưa ra trong cuộc đời. Khi họ quay lại với một nụ cười rạng rỡ và chiếc đầu ngẩng cao. Hay kể cả một lúc khác, khi con người đau đớn nhất lại gần với chính mình nhất!

Người chị mà mình đã “gặp” khiến mình phải thốt lên, mình sẽ cầu nguyện cho chị! Và trong ngày đầu tiên của năm mới, mình đứng trước một cây thông già, nhìn lên đỉnh có ánh đèn led, nhắm mắt lại và thành khẩn những điều tốt đẹp nhất sẽ đến cuộc đời của chị! Đó là câu chuyện của những năm trước. Nhưng mỗi lần mình nhớ tới nó, mình tin rằng có người tốt, mình tin rằng thế giới vẫn tràn đầy những điều tốt đẹp! Mình tin rằng, sau màn đêm, vẫn có ánh sáng. Và cũng vì thế, mình tin rằng trong mỗi người, đều có một ngọn đèn. Ngọn đèn của hi vọng và nhân ái!

Cuối cùng, mình không thể sống được một cuộc đời “bình thường”. Mình nhận ra điều ấy qua tất cả những gì đã đến với mình bấy giờ. Qua hàng tỉ những lần hỏi tại sao, qua tỉ lần ôm ấp và dằn vặt, qua tỉ lần đau đớn và chữa lành. Qua tỉ lần nhìn thấy sự yêu thương tuyệt đẹp trong con người mình gặp. Tràn ngập điều tuyệt diệu ngoài kia, và mình biết bóng tối cũng thế.

Sự thực là, những vì sao chỉ có thể thấy rõ nhất, chỉ có thể tỏa sáng nhất khi bầu trời đen thật đen.

Năm nay, mình ở vào thời điểm này, cảm thấy may mắn và hạnh phúc vô cùng, khi được đi tiếp trên con đường của mình. Khi được sống khác biệt trong cuộc sống đầy sắc màu. Vì mình biết rằng, ngoài kia, ngoài mình, cũng còn vô vàn người như thế. Vì thật nhiều sự khác biệt tạo nên một cuộc sống bình thường. Và nếu như bạn cảm thấy không tài nào sống được với những lẽ thường ngoài kia, thì đừng lo sợ, hãy sống khác nhưng thật với bạn. Với dũng cảm, hi vọng và nhân ái!

Yêu mến,
Lơ Mơ






4,5 năm trước





5 Comments

  1. Mơ này, Bản nhạc thật hay và nâng niu. Cảm nhận những bày tỏ gan dạ và những tình cảm mãnh liệt của Lơ Mơ làm tôi xúc động quá. Mong một ngày tôi cũng được đến đây, kể về mình một cách chân thật và cởi mở như vậy. Tôi thật muốn làm điều đó cho chính mình. Nắm tay và cám ơn nhé!!!

    Liked by 2 people

    1. Chỗ này luôn chừa chỗ cho bạn. Bất cứ khi nào, bạn muốn được bày tỏ bản thân mình. Nhưng trước khi đến cái ngày ấy, hãy cứ đi tìm, và làm tất cả những gì bạn có thể với cuộc đời này nhé! Đối tốt với bạn, và tỏa sáng!
      Yêu mến.

      Liked by 1 person

  2. Hình Mơ nhiều năm trước ngầu ghê. Bài viết này khiến Bâu ngẫm nghĩ khá nhiều. Cám ơn Mơ thật nhiều vì Mơ đã thật mở lòng đấy! (xuýt xoa)…
    Suy ngẫm tiếp đây.

    Liked by 1 person

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.