Tôi đối diện với cảm xúc khó khăn nhất cuộc đời mình. Một cuộc trò chuyện chưa bao giờ được nói thành lời!

Những lá thư không gửi…

Những cuộc trò chuyện không tên

Những từ ngữ không thốt thành lời

Chỉ để

TÌNH YÊU

&

NỖI GIẬN,

chết lặng trong tim.

Tự viết_Lơ Mơ

Trong một buổi workshop về nghệ thuật trị liệu (art therapy), chúng tôi được hỏi về điều gì khó khăn nhất với mình tại thời điểm này. Có người nói về sự mất kết nối, có người nói về sự đơn độc, có người nói về việc đi tìm những hoạt động có ích để lấp đầy khoảng trống, vân vân và vân vân. Đến khi, người điều phối mời chúng tôi lấy một trang giấy trắng, đặt hai tay lên và nhắm mắt lại, cô ấy hỏi: “Cảm xúc khó khăn gì đang đến với bạn?” Cô ấy nhắc nhở chúng tôi việc lựa chọn một cảm xúc có phần không quá nặng trĩu, bởi buổi này không phải là một buổi trị liệu; thật ái ngại nếu đưa một cảm xúc quá dâng trào trong mình lên một buổi chia sẻ cộng đồng vào lúc này. Cô ấy lo rằng, chúng tôi sẽ không được chăm sóc cảm xúc tốt. Thế nhưng, vào thời điểm đấy, một tiếng gọi tôi đã cố tình giấu rất lâu, trồi tới. Một cảm xúc ít khi tôi dám nói thành lời. Bạn ấy đến với tôi, tên là:

VÔ DỤNG.

Tôi biết, điều này thật khó!

Tôi biết rằng cảm xúc này không chỉ nặng đô mà còn có thể sẽ khoét rất sâu vào giá trị của mình. Đồng thời, tôi có thể trĩu nặng với những gì mình cảm thấy.

Nhưng,…. Tôi.… tôi không thể làm ngơ nó! Và cũng không thể nghĩ tới một cảm xúc nào đó khác.

Và nếu bạn vẫn tiếp tục đọc, thì hãy tin rằng: vào giây phút ấy, một tiếng gọi khác trong tôi mách bảo rằng: “Mình có thể làm được!” Và thế là, hãy thử đặt một niềm tin vào chiếc tên nghe đã thấy ái ngại kia nhé!

I can handle it! If you believe in you too, you can keep reading!

Tôi nghe thấy giọng cô ấy bảo: “Hãy tưởng tượng một hình dáng cho nó, nó có thể là mảng, là đường nét hoặc một hình ảnh nào ấy. Sau đó vẽ chúng ra!” Ngay lập tức, tôi lấy cây bút màu xanh và bắt đầu vẽ những dấu ngã, như những đường lượn sóng thật lớn. Tiếp tục như vậy, chúng bất giác khiến tôi thấy mình như đang vẽ mái tóc của một cô gái. Thế là, tôi liền vẽ một gương mặt. Và chưa đủ, tôi vẽ gương mặt thứ 2 với vẻ nét bộc lộ một cảm xúc khác. Tôi cảm thấy rằng, có điều gì đó đang trỗi dậy trong mình.

Chúng tôi được mời viết những dòng đối thoại, bất kể điều gì với niềm cảm xúc ấy. Coi nó như một con người, và thử trò chuyện với chúng. Tôi thầm nghĩ phần khó khăn nhất đời mình là vào lúc này. Tôi biết rằng, tôi hiếm khi nói chuyện với “Vô dụng”. Tôi biết rằng tôi luôn tránh né bạn ấy dù lúc nào cũng lờ mờ cảm thấy sự hiện diện cạnh bên. Tôi đã dùng và tập rất nhiều phương thức khác nhau, tôi đã cổ vũ bản thân mình rất nhiều để cảm thấy khác. Nhưng những lúc yếu lòng nhất, bạn ấy sẽ đến và tôi như nín lặng, không thể nào thốt lên một lời nữa.

Và giờ, tôi phải đối diện với bạn ấy, như được mời gọi, một cách thử nhìn nhau như một người bạn. Bắt đầu bằng tiếng gọi “ƠI!”. Tôi đã viết một mạch không nhấc bút trong vài phút. Nếu bạn đã đọc đến đây, và thấy vẫn ổn, tôi mời bạn đọc lại những gì chúng tôi đã nói với nhau.

“ Vô dụng …ơi!

Những nỗi sốt ruột trong lồng ngực
Là tiếng bạn chào hỏi tôi,
Tôi la lớn, “đừng làm thế!”
Mà bạn vẫn thản nhiên vào đó thôi
.

Bạn kể bạn không muốn làm gì xấu
Bạn nói bạn chỉ muốn làm điều hay,
trong tay bạn không có gì,
nhưng bạn có trái tim với niềm đau
.

Bạn ơi, tôi tự dưng thấy mình
cũng chả cứng rắn là bao
tôi cũng chả thấy mình, chở che được
nhiều cho bạn.

Tôi nhận ra nhịp đập, với hơi thở ngắn thế thôi.
Nhưng điều tôi làm đó
là gọi bạn với tôi
XIN CHÀO và …!

CÁM ƠN!

Sau khi viết bài thơ ấy, chúng tôi được mời vẽ lại biểu tượng an toàn trong lòng mình. Trước đó, tôi đã vẽ một đứa trẻ, một đứa trẻ rất nhỏ, còn đang nằm nôi, vẽ bằng một cái móc trên nắp bia hay hộp sữa đặc. Lúc ấy, tôi dính nó lại cạnh bài thơ của mình. Hai phần lỗ hổng, một phần là khuôn mặt đang ngủ của đứa bé, phần còn lại là chiếc bụng nhỏ. Trên chiếc bụng, tôi gắn một mẩu băng dính ghi “I’m here!”(Tôi ở đây!) Và bên cạnh chúng là dòng chữ “Hold you!”(Ôm lấy bạn!).

Đứa nhỏ đó sẽ luôn bên cạnh và ôm lấy tôi.

Một điều kì lạ rằng, những điều tôi cảm nhận lúc đầu dường như tan biến dần dần. Về sự vô dụng trong tôi, sau khi trò chuyện và nghĩ về đứa nhỏ, tôi nhớ loại khoảnh khắc trước kia của mình. Tôi đã rất may mắn có trải nghiệm làm việc liên quan các bạn nhỏ gần đây. Các bạn thật sự rất nhỏ, có bạn hơn 1 tuổi một chút, có bạn thì hơn 2 tuổi. Trong suốt khoảng thời gian ấy, tôi không nghĩ gì về mình. Khi ở cạnh các bạn ấy, điều duy nhất tôi quan tâm là sự khỏe mạnh của các bạn ấy và niềm an ổn trong ngày. Nhìn thấy các bạn ấy ngủ ngon giấc mà không giật mình khóc và ăn ngon lành bát cơm làm tôi cảm động. Những ngón tay đặt lên má hỏi tôi có khỏe. Lời nói lặp lại với tôi: trong bát có tình yêu đấy!

Tôi đã không thấy mình vô dụng suốt chuỗi ngày tháng đó. Những câu hỏi về việc “Liệu tôi có làm được không?”; “Tôi có thể làm tốt không?”; “Tôi có thể là bà mẹ tốt trong tương lai không?”; “Tôi có thể làm giáo viên không?”,… tất cả chúng đều không quan trọng nữa. Quan trọng là sự hiện diện cuả các bạn nhỏ với tôi và ngược lại.

Và niềm Vô dụng tự dưng biến mất, cho đến giây phút ấy, tôi biết mình, biết rõ mình. Tại ít nhất một thời điểm, tôi có ích. Sẽ không còn câu hỏi băn khoăn nữa, về những điều tôi đã không thể làm được. Vì tôi biết rằng, mình đã làm được một điều, để bản thân mình yêu thương thật sự những đứa trẻ.

Còn đứa trẻ trong mình, được nhận tình yêu, niềm bao dung từ chính tôi và cả bọn nhỏ.

Đó là tất cả, về câu chuyện của tôi. và giờ mời bạn xem bức tranh đó!

Thơ về sự vô dụng của tôi

*Những hoạt động nghệ thuật kết nối tâm trí-cảm xúc tôi liệt kê ở đây không thay thế cho những hoạt động mang tính trị liệu ở các buổi tham vấn-trị liệu. Việc sử dụng nó có thể mang tính hiệu quả hoặc không, nhưng nếu sử dụng bạn cần cẩn trọng và tốt nhất có người điều phối có kiến thức và kinh nghiệm.

“Những cảm xúc được trào dâng quá nhiều từ nỗi đau có thể mang lại một trải nghiệm không thoải mái, nếu có người ở cạnh bạn hoặc gì đó để bạn neo lại, thì hãy ưu tiên việc chăm sóc bản thân khi chưa sẵn sàng!” Đây là những gì tôi được dặn dò và tôi thấy nó rất có ích với mình nên chia sẻ lại với các bạn. Mong rằng các bạn vẫn trên hành trình tiếp tục tới gần hơn con người bên trong mình.

Tất cả chúng ta đều có nỗi khổ đau, và điều có thể dẫn ta đi qua chúng, là niềm hi vọng.

Lơ Mơ

2 Comments

  1. Gửi Lơ Mơ và Đường Tiệm Cận, không chỉ bài viết này mà cả trang đường tiệm cận luôn chạm sâu và làm rung động những cảm xúc chưa được gọi tên hoặc chưa dám chạm vào nơi trái tim em. Ở những ngã rẽ của độ tuổi 24, một bài tập quan trọng nhất em đã bắt đầu là làm sao để hành xử cân bằng giữa lý trí và con tim. Để con tim đồng thuận trong những hành động vi tế hằng ngày thật khó. Những lựa chọn được lý trí đưa ra không hẳn là dễ dàng vì phải cân đo đong đếm, phải thực tế và rõ ràng; song cái khó của lý trí luôn để lại day dứt là đôi lúc mình xa mình quá, mình xa cái con người nguyên bản của mình mà mình cũng không hay. Chọn lấy trái tim cùng những phần mỏng manh là những lựa chọn vô cùng dũng cảm và cũng khó khăn nhất. Vài người cho đó là lý tưởng, còn em thì cho là tập luyện dần dần thì lý tưởng cũng dần thành thực tế.

    Em chỉ muốn nói rằng, khi thấy mình xa mình quá, em lại về lại trang Đường Tiệm Cận để tìm lại những bài tập khiến mình gần lại với mình, để mình biết có điều gì đang thổn thức, để thực hành và về gần với mình hơn.

    Cảm ơn và hi vọng mọi người chân cứng đá mềm, vững tay chèo trên những con đường nhé.
    Thân mến!

    Liked by 1 person

    1. Cám ơn em! Đấy là một sự ủng hộ to lớn mà bọn chị nhận được. Những điều thực tế hay ho khi mình chưa làm được như một ảo vọng lý tưởng, nhưng hành trình bắt đầu từ một bước chân. Bước chân đó là của mình, dù mình chọn theo hướng nào.
      Đường tiệm cận sẽ cố gắng hết sức để vững tin vào con đường đã mở, và cũng rất mong được chạm, được chia sẻ, được ngồi cùng với những người, như em, như những tiếng lòng thổn thức, vì một nỗi buồn nhỏ, vì một niềm vui bé!
      Hôm qua chị có nghe một câu trong cuốn truyện nói thế này: “Nỗi đau buồn là thứ không bao giờ có thể mua được từ bất kì ai, dù anh ta có trả giá bằng 7 lâu đài, 7 ngọn đồi hay chục nền kho báu. Vì đó là thứ duy nhất không bao giờ có thể trả giá được trên đời này.”
      Và nỗi đau thực sự đáng giá!

      Liked by 2 people

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.