
Mận trong mùa có nhiều loại, loại chỉ có vài nghìn một cân, quả nhỏ, hơi chát, khi chín màu đỏ với những đốm vàng nho nhỏ. Loại này, người lựa được quả chua, lựa quả ngọt, lúc lại hơi chát; do tay người và khẩu vị người chọn là chủ yếu. Cũng có loại, đầu mùa 50-55 nghìn một cân, quả to, đỏ và dày mình, ai thích ăn mận và sẵn sàng bỏ tiền ra mua vào thời gian này cũng không quá đáng. Ăn một vài quả, chấm muối ớt, cay cay, chua chua ngọt ngọt mà bon mồm thì hết 1-2 cân cũng bình thường.
Xa nhà không phải lần đầu mà là sống cuộc đời độc lập trong giai đoạn đầu, tôi thèm mận khi mỗi lần đi ngang qua hàng gánh với những quả đo đỏ mà vừa nhìn miệng đã cảm thấy chua chua, cứ xót nuốt nước miếng chèm chẹp. Thời trước, mẹ sẽ thường không mua mận, bởi mẹ không thích cái loại mận mà hột cứ còn dính thịt mỗi khi nhằn ra ấy. Loại mẹ thích là loại mận tam hoa, cái giống màu xanh lá, đôi lúc hơi vàng vàng, bé bằng đầu ngón tay mà khi cắn, quả nào quả nấy róc hạt, chả bẩn đi tẹo nào. Mận đấy mẹ chỉ kêu ngọt mà không chát. Cả gia đình ai cũng thích ăn mà cứ tì tì chả cần tí muối hột nào. Các loại mận khác, chỉ có bố thi thoảng lên cơn thèm mua ít về. Sau khi rửa, quả nào cũng chùi thật kĩ bằng lớp áo; tới khi quả bóng loáng, nhìn rõ vết hằn của ánh sáng như mấy chiếc quả, đồ bày làm mẫu tĩnh vật cho mấy thí sinh học vẽ mới thôi. Bố bảo, ăn mận như thế mới là biết trân trọng thức quả ấy.
Nhưng giờ thì chưa đến mùa mận ấy, chỉ có mấy quan hàng gánh đỏ lừ trước mắt tôi. Tôi thèm quá!
Dưới cái nắng trưa thiêu đốt, tôi quyết định ra mua một quả dưa hấu thiệt to với ý định để tủ lạnh cho mát rồi cắn ngậm răng để bù nước mấy ngày này. Một quả dài to như một con lợn con cắp nách với giá chỉ 10k/cân, nặng trĩu gần 5 kí hơn, định bụng vác về thế thôi, ai dè lại tia tới một mẹt to chứa đầy những quả mận bé xíu. “Chắc là cũng rẻ!”. Tôi nghĩ thầm nên định bụng vác một ít về. Với kinh nghiệm trả giá chỉ bằng một cái móng tay và ở một mình chưa được mấy, tôi nghĩ mình phải ăn dữ lắm. Và thế là câu chuyện 8 nghìn một cân với vài ký mận đã ra đời.
Những quả mận tròn, cắn vào không chua, ngọt chỉ chút xíu mà hơi chát. Thêm được bịch muối hảo hảo của cô bán mận, đĩa mận được xơi tù tì. Nhưng chỉ chịu được có thế, cái dạ dày thi thoảng dở giời lại kêu chói ruột. Cái miệng làm khổ cái thân đó mà! Từ lúc đó, ánh mắt thèm thuồng của tôi với lũ mận chỉ dừng lại ở quả trên đĩa. Mấy cân mận ở một mình không hết, bí quá tôi đem đi làm mứt.

Cái công thức này, do một kẻ tự nhận đang trong hành trình khai phá học – làm – thử nên không dám đảm bảo vị vừa với tất cả mọi người. Nhưng về khâu hình ảnh, kẻ tài mọn này xin dám nhận là trông cũng khá lắm.
Công thức làm mứt mận (Dạng không hột, cắt nhỏ)
– Mận – đã lọc hột (trước đó có thể khía, ngâm muối cho hết chát)
– Đường thốt nốt – nên cho nhiều một chút. Nếu sợ mà không cho nhiều đường thì mứt sẽ hơi chua. Nếu ai không thích vị ngọt đậm đà của thốt nốt có thể dùng đường phèn. Cá nhân thấy, việc dùng đường nào không quan trọng. Quan trọng là hãy hiểu khẩu vị của mình. Nếu không hiểu thì dám thử cái mới để biết thích ngọt hay chua và kiên nhẫn trong quá trình làm.
Công thức làm mứt mận nguyên hột thì là 1kg mận với 500g đường. Nhưng vì ăn ít ngọt, lại sợ nhiều đường nên đã tự giảm lượng đường theo khẩu vị, thành ra mứt thành phẩm lại hơi chua. Cũng có những người ăn ít ngọt hơn có thể bớt một chút hoặc nửa tùy khẩu vị. Đừng ngại nếm, mận chỉ ngâm đường thôi mà. Thường thì ngâm cần hơi ngọt một chút, để mận ngấm, lúc sên có thể chắt nước ra làm siro.
Dùng dao nhỏ tách mận, khía vào chiếc rãnh, tách đôi, bỏ hạt ra. Tất cả chỗ đó đem ngâm với đường để qua đêm. Mận lúc tôi làm đã để được một thời gian rồi, quả hơi chín đỏ, mềm mềm chứ không còn xanh như mới đầu, tôi bon miệng ăn vã, bụng dạ không còn kêu nữa. Cũng hao đi khá!
Thế mới biết chọn mận là khâu quan trọng. Muốn ngon, mấy anh chị em cứ chọn loại nào hay ăn mà vừa miệng. Đừng giống như tôi, vừa ăn vừa chữa.
Mận sau khi ngâm một đêm thì chảy ra nhiều nước dữ lắm. Lấy một chiếc chảo chống dính, để chế độ lửa vừa(vừa ở bếp điện, bếp gas thì coi đủ lửa cho nóng). Cho hỗn hợp mận vào đun sôi, thi thoảng quấy một tí. Trong quá trình nấu, mận sẽ chín mềm từ từ, thịt mận tung ra hòa vào nước. Ta có thể lấy siro trong quá trình nước và mận keo lại, để vào hũ thủy tinh riêng, khi nào thèm thì pha với nước rồi cho vài viên đá uống giải khát.
Có những lúc mận trông thiệt bóng là bóng, trông cũng keo và hơi sệt rồi, Bâu bảo tôi: “Được rồi, được rồi! Trông có vẻ thành mứt rồi đấy!” Tôi không chịu, vẫn tiếp tục sên và đảo. Với kinh nghiệm mấy năm làm bánh trung thu sên nhân mệt nghỉ thì tôi còn lo lắm. Lo mứt không đảo kĩ thì còn nước, mà còn nước thì rất dễ bị hỏng cho dù bảo quản trong tủ lạnh. Mấy mẻ nhân bánh trung thu, thứ “thử” người làm nhất chính là công đoạn này_ cái công đoạn trông đã tưởng như được rồi mà nhanh chóng bắc ra không đảo nữa vì mỏi tay quá. Càng sên thì sẽ càng nặng, nước sẽ rút dần, đường sẽ keo và dính hỗn hợp hoa quả. Hạ nhỏ lửa khi hỗn hợp bắt đầu đặc dần, lúc đảo thậm chí còn nghe thấy tiếng keo dính ở muôi chảo. Mùi thơm ngọt cùng chiếc màu đỏ thật đậm và bóng.




Bâu nghía xem rồi tôi dừng lại. Hai đứa ồ lên ngắm cái loại “mứt” đầu tay này hồi lâu. Không ngờ nó lại đẹp như thế này nhỉ! Nhìn kia, từng dải sáng đứt đoạn lấp lánh trên nền mận như nàng nắng lấy những ngón tay vuốt nhẹ cả một con đường lượn vòng. Trông chúng như níu lấy nhau, ôm ấp không rời một mùi hương vang nhẹ, thủ thì lời đường mật ngọt ngào.
Một miếng mứt vào miệng, cảm thấy chúng hơi mềm, ấm, dinh dính, có vị hơi chua, có vị hơi ngọt. Cuối cùng là vị hơi chát (vì do quên ngâm nước muối trước đó các vị ạ). Ngầm thủ thỉ rằng thôi mình sẽ nướng ít bánh, phết mứt mận lên ăn bữa sáng với một cốc sữa, hoặc trời nắng thế này mấy hôm nữa làm kem cho đỡ khát. Mải mê nghĩ mà sau thành sự thật. Tuần ăn lại cứ tiếp nối và tiếp nối…..
Về câu chuyện 8 nghìn/1kg mận, cuối cùng nó chỉ trong trí tưởng tượng. Thực ra, tôi đã định đem mận khoe một người trong nhà. Nhưng mận thì đã đem sang, còn chuyện thì không được kể. Tôi đã mua nó với giá 15k/1 kg nhưng định trêu người “tay hòm chìa khóa” trong nhà vì mẹ là người mặc cả siêu nhất trong cuộc đời tôi biết. Bấm bụng, kể thì sẽ hỏi bà tin không? Nhưng ai dè, người thì bận, người thì việc, câu chuyện chỉ còn nằm trong đầu. Do đó, đành tự an ủi mình, thôi sau này mua được đồ gì thật chuẩn, ngon rẻ bất ngờ sẽ đem kể cho bà nghe!
Thế đấy! Cám ơn em, một mùa hè nóng bỏng!
Lơ Mơ
Chuyện đi mua hàng về nói nửa giá cô gặp thường xuyên. Vui.
LikeLiked by 1 person
Thông thường có bị lộ từ câu đầu tiên không cô?
LikeLiked by 1 person
À, cô thì chẳng mấy khi nói sụt giá hàng. Nhưng cô có gặp một mẩu chuyện vui như thế này. Cô và bà chị đi chợ ở Houston Texas. Chị cô mua một bao cam giá 8 US đồng. Về nhà, cháu con của bà chị, chập sau mang về một bao cam giống y như vậy, mua cùng ở một tiệm. Cháu nói giá bao cam là bốn đồng. Bà chị của cô, biết tỏng thằng con nói giảm giá, cười lớn bảo thằng con, mầy mua đắt rồi. Mẹ mua có hai đồng thôi. Cô đứng đó chỉ biết cười, không nói gì.
LikeLiked by 1 person
Trong câu chuyện này, mình không còn mặc cả với người bán hàng nữa mà là chơi trò “hãy chọn giá đúng” với người trong nhà rồi! Vừa buồn cười lại vừa thấy ấm lòng sao đó!
Cám ơn cô Tám đã kể câu chuyện thật vui ^^
LikeLiked by 1 person