
[Với một cơ thể trần trụi…]
Tại sao con người lại cần lục lại quá khứ để tìm những mẩu giá trị, phẩm chất và nét đẹp hi vọng để sống tiếp/hay ở lại với chính mình tại thời phút này nhỉ? Mọi người sẽ không thể cảm thấy tốt hơn khi không có nó_sự xuất hiện so sánh quá khứ, phải không?
Để cho một trái tim cất lời của nó vào mọi khoảnh khắc thật rủi ro, nên người ta cần nhốt nó lại, cho nó một khoảng không gian vừa đủ, để nó có thể tiếp tục tồn tại và phụng sự.
PHẢI! CẬU ĐÃ ĐỐI XỬ VỚI TRÁI TIM CỦA MÌNH NHƯ THẾ!
“Này, đừng khóc…..
Tôi nói như vậy không phải chỉ để trách cậu. Tôi hiểu vì sao cậu làm như thế! Tôi hiểu những đau đớn chúng ta đã gặp phải. Tôi vẫn còn nhớ, một hình ảnh khi cậu và bộ não truyền tới tôi, 1 hình ảnh trái tim được đóng lại trong những hộp sắt có khoá, thật nhiều lớp; với dây chằng chịt. Nó giống như một sự giam hãm. Nhưng vì thế, tôi cũng thương cảm cho cậu, cho cả chính mình. Tôi quá yếu đuối, dễ bị tổn thương và bản thân cậu không thể chịu nổi điều đó, cậu không muốn ai làm với tôi và cậu 1 điều như vậy nữa. Cậu đóng khoá, cậu bảo vệ tôi bằng việc làm như vậy; để tôi không cảm thấy gì nữa, để trốn tránh và che mờ các cảm giác.
NHƯNG TÔI QUÁ NHẠY CẢM…
Từng đợt rung của tôi vẫn vang lên. Tôi vẫn nhận biết thế giới qua các tần sóng, qua ánh nhìn của cậu, qua từng việc cậu làm, hay những suy nghĩ lo toan của cậu từ bộ não. Mỗi lần rung và đập lệch đi 1 chút, tôi lại chạm vào bờ rìa lạnh của những chiếc hộp. Tôi co mình lại, nhưng, không dừng lại được. Tôi vẫn đập, vẫn rung, vẫn chạm vào mặt phẳng lạnh.
Tôi dồn nén mà không dồn nén. Tôi muốn cậu cởi bỏ những thứ đó đi, muốn được chạm vào thứ gì đó, vào bàn tay ai đó. Muốn được nâng niu và xoa dịu. Bởi cậu cũng được, ai đó cũng được. Tôi đang khát khao hơi ấm! Hơi ấm của sự sẻ chia và tình thương.
Tôi vẫn nhớ, khoảnh khắc cậu đi trên đường, giữa trời lạnh lẽo; cậu thở và cảm nhận lồng ngực mình có hơi ấm. Cậu đã thật sung sướng và hạnh phúc! Phút giây đó, tôi cũng như được cởi bỏ dù là vài lớp xiềng xích. Tôi không chắc lúc đó mình đang trải qua điều gì, chỉ thấy rằng hình như tôi đã toả ra hơi ấm từ chính mình và cậu đã cảm nhận được. Tôi vui vì điều ấy! Tôi vui vì cậu cũng hạnh phúc!
Tôi đã chán việc ở một mình và không muốn ở thêm 1 giây phút nào nữa. Tôi muốn được bằng cả nhịp đập của mình cộng lại hoà chung với cậu. Đừng ngó lơ tôi! Tôi muốn cậu giải phóng tôi. Đó không chỉ là một mong muốn, nó còn là một ước nguyện, một đề nghị, một mệnh lệnh. Một điều mà chắc chắn cậu phải làm và sẽ muốn làm. Tôi biết cậu đang thực hiện điều đó và tôi cũng biết rằng, ngoài kia, cũng sẽ có những trái tim khác, giống như tôi đều muốn được gặp gỡ.
Mọi quyết định trong quá khứ đều có ý nghĩa của nó, nên hãy thôi dằn vặt, nuối tiếc hay hối hận điều gì đó đi! Chúng ta không cần nhìn lại mà ngưỡng mộ quá khứ; chúng ta không cần lên kế hoạch tìm kiếm một tương lai hạnh phúc để làm gì cả vào cái giờ phút hiện tại hết sức tuyệt đẹp này. Tôi cảm nhận tôi có đủ sức mạnh, sự dũng cảm, nội lực, yêu thương và dịu dàng hơn bao giờ hết để vượt qua mọi điều. Từ những thứ đẹp tuyệt trần, những trắc trở, những khó khăn, giông tố đến thử thách bắt buộc phải kinh qua. Chúng ta sẽ đi được và đang đi rồi. Bởi: CẬU HIỆN TẠI LÀ PHIÊN BẢN ĐẸP NHẤT CỦA CHÍNH MÌNH. Tôi thấy được điều đó và chưa bao giờ, tôi thấy rõ hơn thế!”
Sự sống này, để nó dẫn lối chúng ta đi.
Yêu cậu,
Trái tim