Đối thoại giữa tôi và cậu; mà cậu là ai?

Không như nhiều người khác, tôi chưa bao giờ ghét cậu. Có thể từ ghét nặng nề quá. Làm ngơ, không nghĩ đến, vờ như không biết thì sao? Nghe cũng tệ không kém. Chắc cậu buồn chứ, dù không tỏ ra, chưa bao giờ tỏ ra. Nếu tôi là cậu, tôi buồn đấy. Đều đặn mỗi năm cậu ghé thăm, tôi lờ lờ đi cả. Có nhiều năm tôi cũng muốn chúng ta có ngồi trò chuyện như người lớn, nghiêm túc và chững chạc. Khổ là tôi hay bị chi phối thời gian. Mà cậu dễ tính quá nên tôi xem nhẹ buổi gặp mặt.  Tôi chưa bao giờ quên lịch cậu viếng thăm. Cũng có thể tôi chưa từng cuồng nhiệt chào đón cậu như nhiều người trẻ khác. Sâu trong tận bên trong tôi có mong đợi. Những năm về trước..

Tôi thật muốn được bày tỏ chút tình cảm dành riêng cho cậu. Chúng ta biết nhau thật lâu. Mỗi năm tháng qua đi luôn là dấu kỷ niệm. Tôi có những người yêu thương, lắng nghe và chia sẻ những lời khuyên hữu ích.  Tôi có cậu chứng kiến mọi thăng trầm trong đời tôi. Thấy chỗ xấu xí, nhớ những lúc tôi nhỏ nhặt, yếu đuối và thiếu can đảm. Có thể không ai hiểu tôi như cậu và ngược lại. Lạ lùng chúng ta không có thời gian nhiều cho nhau. 

Năm ngoái lúc cậu thăm tôi đang qua những khó khăn trong chuyện tình cảm. Cậu bảo tôi trông không buồn. Nếu tôi có buồn tôi cũng không để cậu thấy đâu. Cả năm mới gặp nhau. Phải vui chứ.

Nhưng tôi không buồn thật đấy, cậu ạ. Có chút lo lắng. Tôi sợ cậu bảo tôi tàn nhẫn và lạnh lùng, như những người khác. Chẳng hiểu sao tôi luôn kiếm tìm sự hậu thuẫn và chấp thuận từ cậu. Mấy lúc tôi thấy mình yếu đuối với cậu quá. Dù cậu không phán xét gì. Có sợi ràng buộc vô hình giữa chúng ta thì phải. 

Tôi chia tay một người, một mối tình dài quấn trọn tuổi trưởng thành và bùng cháy. Trưởng thành là từ mô phỏng tuổi tác thôi. Tôi không biết đến mức độ nào thật sự mình trưởng thành theo đúng ý nghĩa của nó. Bùng cháy vì nó đốt hết những năm tháng đã qua. Nếu hiểu như đồ ăn kiểu nướng trên lửa hay hun khói thì nó ngấm bên trong và thật chín bên ngoài. Tất nhiên có thể hơi cháy xém một chút. Ăn vội quá cũng bỏng lưỡi.. 

Cậu vẫn thích tôi nói chuyện kiểu hình tượng thế này thì phải.

Nếu tất cả những chuyện này không phải là một bữa thịnh soạn những món nướng trên bếp lửa, thì ắt hẳn nó là một cuộc rong ruổi trên những cánh đồng mênh mông, giáp mấy cánh rừng dày và tiếp nối những con sông đổ ra biển lớn. Tôi nằm dài bên bãi ven sông, tận hưởng dòng chảy cuộc đời theo gió cuộn, lúc chậm lúc nhanh. Mãi thật lâu, tôi bất giác nhận ra mình bị bỏ lại bên rìa. Cậu bảo tôi gắn bó với thực tại, sống, cảm nhận và bộc lộ hết ra ngoài. Nghĩ cũng đúng, vậy tự khi nào tôi lọt khỏi vòng xoay cuộc sống? Tôi thành kẻ ngoài cuộc trong cuộc đời của chính mình ra sao.  

Cũng lạ, có lúc tôi chạy trốn và đánh nhau, thương tích vẫn rõ như vết mực trên áo trắng. Năm sáu năm trước thôi. Những giờ phút căng thẳng gồng mình, nín thở rồi cố thở. Vết thương sâu quá, mà nó hằn trên vết thương xưa. Vết thương trên vết thương. Dù tôi lờ chúng đi. Một khơi gợi cũng làm buốt tận bên trong. Chỉ người mình thương yêu mới có cơ làm đau mình. Tôi nhớ cậu nói vậy. Đúng thật, họ đến được gần, chạm vào tâm mình. Có khi tôi không muốn đâu, nhưng đủ sức để bản thân mình ngăn cản điều đó thật khó. Vết thương mới còn có ở những nơi mới nữa cậu ạ. Chắc chắn cậu biết rõ những điều tôi nói, đúng không?

Tôi đi lan man rồi. Tình thương yêu đã cạn, ví von hình ảnh ẩn dụ thế nào cũng về cái chốt đấy, và không đau vì nó đã đau từ lâu, dần thành quen hẳn. Con người mình thật hay, mình học được mọi thứ, cả học trải qua sợ hãi và chịu đựng nỗi đau. Cũng có thể một phần vì thế mà tôi lỗi nhịp với cuộc sống. Có thể chính vì thế mà tôi không nhận ra mình đau. Nhưng đó đã là quá khứ khép lại. Hiện tại thật khác.   

Năm nay quả thật lạ kỳ. Cánh màn của khó khăn và lo toan cuộc sống nặng và dày hơn bao giờ. Thế mà nó vẫn hé lộ chút ánh nắng ấm của những ngày hè. Tôi chưa kéo hết màn ra ngay được, sẽ mất thời gian, nhiều nỗ lực và sự kiên trì. Cả khi thế, từ bên trong cơ thể, tôi được xoa dịu tâm tư, tình cảm được vuốt ve. Cảm giác ấm áp được ôm ấp và vỗ về. Tôi cảm thấy mình đang sống cậu ạ, cả khi tôi chỉ ngắm nhìn và lắng nghe cảnh vật hay dòng người xuôi ngược. Bước đi rồi ngồi yên vẫn cảm nhận cơ thể mình hoạt động. Cảm thấy cơ thể mình, đối thoại với suy nghĩ của mình là thực tại nhất. Không có cấu trúc hay hình ảnh đại diện nào xen giữa cảm nhận và những thứ đang diễn ra trong tôi. Không có nhìn và thấy, không có nghe là thấu, không có chạm và nhận, không có gọi tên cảm xúc. Cậu hỏi làm thế nào ư? Chuyện đơn giản thế này. Tôi tập lắng nghe và nói chuyện với tôi ở mọi lúc hiện tại, có đôi khi nhắm mắt lại, có thể thấy mình qua hình ảnh một ‘người khác’ trong đầu, hay nghe một ‘người khác’ tâm sự. Tôi nhìn ngắm vẻ bề ngoài và thưởng thức giọng nói của ‘người khác’ ấy, để cảm nhận đến, thích ghét, yêu không yêu, nâng niu đặt những cảm nhận đó vào trang giấy rộng, để chúng tung tỏa, vẫy vùng, co rút, dàn trải, và tất cả những thứ có thể diễn tiến với cảm xúc ấy. Tôi quay trở lại với tôi lúc ấy khi không có gì chi phối nữa. Tôi thấy tôi thật và vụng. Tôi thấy tôi biết rung động và khó tính. Tôi thấy tôi nói chuyện lém lỉnh và che đậy bản thân. Tôi thấy mình trong trăm thứ khác nữa. Thú vị là không có chỉ trích hay bực bội day dứt, vì như cảm nhận bề ngoài của ‘người khác’, tôi để chúng hết lên lòng bàn tay mình, trìu mến cảm ơn từng cảm giác một và đưa chúng vào không gian sáng tạo, nơi mọi phép biến hình đổi dạng có thể diễn ra. Điều tuyệt hơn tất cả là khi tôi thật sự quan tâm đến ‘người khác’ ấy mà không để cảm xúc xâm lăng cùng lúc, tôi hiểu sâu bản thân mình, đã thấy rõ và ngộ ra khi đôi mi vẫn đang khép chặt..         

Cậu nhớ điều tôi vừa tâm sự nhé. Nó là một bước tiến dài hơn những năm tháng đã qua. Tôi mong cậu đến để nói những điều này. Tôi mong cậu đến để chứng kiến bước tiến trọng đại của chúng ta. Để chia sẻ cùng nhau niềm hạnh phúc hẹp bằng khung vai và sâu một mét sáu ba từ đỉnh đầu xuống bàn chân. Bấy nhiêu là đủ. Tình yêu thương khởi nguồn từ chính mình và đối với chính mình thực chất đẹp giản dị đến trong suốt. Từ đó mọi thứ sẽ bắt đầu trở lại, những điều không dám làm, những ngại ngùng của bản thân, chút nuối tiếc những điều đã hết, hay một cơn đau dài. Tất cả có thể xoay chuyển và hóa giải. Thật vui hôm nay chúng ta đã trao đổi chân thành với nhau như người lớn, khi ta đã lớn từ rất lâu.

*^ U ^*

Có ai đọc bài này và trả lời được ngay câu hỏi trên tựa đề không nhỉ?

5 Comments

  1. Nay cậu là tôi, mai tôi là cậu. Nhưng mà cậu đổi, tôi thay. Đó chẳng còn là tôi, cũng chẳng còn có cậu

    Like

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.