“Live in the moment,” shall we?

Có những ngày mọi thứ đảo điên, xin hiểu cho tôi. Kế hoạch muốn đạt được mà muôn vàng trở ngại. Sao đời lắm thứ thế nhỉ? Được mấy ngày tràn ngập niềm vui thế này thật quý giá. Mà, như trăm vạn người tôi không tạm dừng được ở giây phút hạnh phúc. Như trăm vạn người những suy nghĩ tương lai bộc phát tức thời và nhanh chóng lắp chỗ vào cái khuôn đầu cố định kích cỡ. Có người bảo sao không tập suy nghĩ vượt ngoài khuôn khổ, ‘think outside the box,’ cho đừng bị chiếm chỗ? Tôi cũng muốn chứ, nhưng đám ý nghĩ này là dạng ‘khó ở’ lắm, không ra được gió, cứ lì mà ở bên trong. Người ta hay gọi chúng là âu lo.

Tôi gọi em thân thương là em. Vì em sôi nổi và đầy tràn sức sống lúc này. Em trông giống cô gái nhỏ mặc chiếc đầm hồng nhạt, tương phản với đôi ủng da chống thấm. Trời mùa hè mưa tầm tã, mong chúng giữ em khỏi lạnh đôi chân. Nụ cười tươi rạng lên ánh mắt ngời. Em đã thực hiện nhiều điều ý nghĩa hôm nay, thấy mình có thể làm được mọi thứ, vượt qua từng chướng ngại, giải quyết mỗi vấn đề. Em hào hứng chỉnh sửa, thêm thắt vào mảnh kế hoạch. Vài thứ đã thực hiện được. Nhiều thứ khác còn đang leo nửa chừng con dốc đứng. Không tuột xuống chút nào, thế là khá lắm rồi. Chắc em thấy tôi dị lắm, đi quẩn quanh, bước dài bước ngắn. Lại một nụ cười thật tươi. Tôi bắt gặp ánh mắt em từ xa. Nhớ lúc đó tôi bất giác liên tưởng đến mấy bộ phim Mỹ trong đó người ta nói: ‘staring into my soul,’ nhìn sâu vào tâm hồn mình. Và chính khoảnh khắc ấy tôi cảm nhận niềm vui thắm trong da thịt, ra từng đầu ngón tay ngón chân. Tôi thấy đủ mình có mắt mũi miệng tai, và trái tim biết nhảy múa. Tôi nghe tiếng thở nhẹ bẵng, niềm vui sướng lan tỏa hết ruột gan. Khoảnh khắc đó em và tôi là một, và niềm vui xoay vòng tròn vạnh chung quanh. Chả biết bằng lối nào, đám lo âu thoát ngục khỏi chiếc đầu nặng nề trên cổ tôi.     

Có hôm em mặc áo xanh da trời trong một ngày xuân ấm. Em bước thong dong, chạm nhẹ cánh hoa nở bung sau cơn mưa bất chợt đêm hôm trước, nụ cười thật khẽ. Em chọn thưởng thức mọi thứ thật chậm rãi. Một ngày bình yên, không thứ gì động được vào em. Niềm vui có dịp đi ngang hàng với nỗi buồn, tất cả thu nhỏ một cách kì diệu như mấy giọt nước. Em dàn trải nhịp điệu cơ thể đều đặn cho cả ngày, lúc đọc một bài viết, lúc nhấm nháp miếng bánh, lúc hít hà bát canh nóng, nếm từng chất vị riêng loan trên đầu lưỡi. Chúng ta ngồi uống ngụm trà, ngắm sao nhấp nháy. Lúc ấy em như người chị lớn. Tôi nhìn thấy mọi chuyện thông suốt và tĩnh lặng. Hôm nay trăng tròn và sáng tỏ, mà qua chiếc tách thủy tinh tôi chỉ thấy xanh hy vọng màu áo em trong mắt.

Tôi vẫn thích chiếc áo len vàng nâu lúc trời chuyển lạnh. Em co vào lớp len dày như nó là một phần da thịt. Tay chà vào tay, đứng lên ngồi xuống, bước thêm mấy vòng quanh chiếc ghế như thể nó sẽ bảo em làm việc gì trước và bắt đầu thế nào. Thứ gì cũng rối mù… Trong lớp chăn ấm em duỗi chân dài trên ghế sofa. Cốc socola ấm trong lòng bàn tay tôi. Tối rồi em không muốn uống đồ ngọt. Có gì đó rất khó khăn. Em bứt rứt đến độ những lo lắng như bị xé toạc, lộ chất sần sùi ít thấy. Xen trong tiếng thở cạn và vẻ bồn chồn của đôi tay. Tôi giải thích có nhiều thứ trên đời nằm ngoài tay chúng ta. Em hiểu vậy rồi vẫn không thể lãng tránh cảm thấy bế tắc. Nếu nghĩ từ vài góc ngách khác, đôi khi chúng ta cần cảm giác không thể làm gì được. Tôi vò đầu vuốt trán vì em không ưng ý những gì tôi diễn giải. Em, mình cần cái cấp thiết tăng dần trong cảm giác thiếu thốn giải pháp (và cũng là thực tế) đó. Vì có ngày như hôm nay, sẽ không có cách giải quyết vấn đề nào đến thăm. Vì có ngày như hôm nay, mình nói những điều khó nghe và nghe những điều khó nói. Vì có những ngày như hôm nay, ta phải đối đầu với khó khắn và thứ khó chịu nhất là không làm gì được. “Chấp nhận mình điều sợ và lo, thất vọng bực bội, rồi làm lành với nó và bản thân”. Tôi nói câu đó, nhận ra mình vừa phát cáu. Tôi bật cười thành tiếng. Ừ, có khi một hôm bị yếu thế với cảm xúc như thế này cũng không tệ. Em ơi, ngày mai lại là ngày mới đấy.

Hết đông rồi xuân tàn, mùa hạ cũng đang qua. Ai đó bảo hãy tập và sống trong giờ phút hiện tại, ‘live in the present moment,’ sống trong em thật không dễ chút nào. Ừ tôi sẽ tiếp tục cố gắng hết mùa thu, hoặc cả mùa đông và mùa xuân tới. Tôi đã thấy mờ tỏ mình nhận ra những cạnh sắc mới mỗi ngày, trong cách tôi tiếp nhận mọi thứ, cách nghĩ và làm. Nhất định không nản lòng, không bỏ cuộc. Rồi mình sẽ làm được phải không em?

Cuộc đời là chuỗi tiếp nối, dù muốn dù không, ai cũng có ngày hôm qua. Có hôm tôi chỉ muốn quên đi, có hôm tôi mong lặp lại mãi những ngày sau kế. Tôi chọn cách hợp nhất với mình là làm quen và tương tác với tôi ở hiện tại. Quan sát, lắng nghe, và đối thoại với chính mình của ngày hôm nay. Có vui thích, có bực bội dỗi hờn. Nhưng cũng nhờ vậy, tôi thấy mình rõ hơn từng ngày, thấy những biến chuyển và thay đổi. Bớt nghi ngờ và vội vã chê trách cách mình phản ứng khi đối mặt với khó khăn cuộc sống. Tôi quý tôi của ngày hôm nay!


Thanks for reading! If you don’t know the language, just remember to live in the moment and see yourself in the now. That’s all.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.