
Chắc các bạn cũng đã biết, Việt Nam đang đón một cơn áp thấp nhiệt đới khiến cho bầu trời một phương lúc nào cũng nặng nề. Sự khó ở của ông trời khiến cho mẹ đất cũng cựa mình ngúng nguẩy. Lúc thì mưa, lúc thì nắng và các con dân thì nương theo sự thay đổi mà giật mình thon thót. Con có được phơi chiếc áo vừa mới giặt xong không; khi mới lúc trước còn đang nắng đẹp, sau con lên sân thượng thì trời đã đổ mưa vũ bão? Liệu con có thể tĩnh dưỡng mà uống thuốc ho hàng ngày để mơ mộng tới việc lấy lại giọng nói nho nhỏ vào cuối tuần này không; khi ba vẫn còn cho mưa còn mẹ thì cũng khiến con hơi sợ vì đang thưở đánh ghen Cô Vy nào?
Ái chà, tôi thật cần lắm những khoảng không bình yên cùng những chiếc ôm ấp. Và khi những thời điểm thế này diễn ra, tôi không nghĩ ngợi được gì nhiều; chiếc đầu cứ quanh quẩn mơ tưởng về một ngày mai tươi sáng khi trời hôm sau vẫn còn tăm tối. Thứ cứu rỗi được tôi lúc này chỉ có thể là những câu chuyện tưởng tượng, có chút kì diệu với những cái kết có ý nghĩa. Tâm hồn con người đôi khi cần tới những câu chuyện cổ tích.
Các bạn có thể thắc mắc rằng những câu chuyện bắt nguồn từ đâu. Xin làm tỏ với những ai muốn biết, câu chuyện này tôi nhận được khi làm một công việc mới. Một công việc có tính chất “thiền” mỗi ngày, và thế giới của tôi xoay quanh đối tượng thật thích hợp nghe kể chuyện, bọn nhỏ. Nhớ hồi phỏng vấn, tôi được đặt một câu hỏi “Liệu em có thể nào chịu được một khoảng thời gian dài trong một khoảng không gian nhất định chỉ với em và bọn trẻ hay không? Đó sẽ là một công việc có tính chất “tĩnh” vô cùng.”
Trong cái động có cái tĩnh, và trong cái tĩnh lại có động. Thời gian tôi ở đây với niềm tin luôn như thế, tôi nhìn thấy được những thay đổi bé nhỏ tới lớn đùng ở các bạn theo từng ngày, từng tuần, từng tháng. Những khoảng không êm đẹp mà chúng ta cố gắng tạo ra sẽ khiến tâm hồn được động đậy mà phát triển theo cách của riêng nó. Trong cái nắng hè, trước giờ đi ngủ là câu chuyện màu nhiệm được vang theo giai điệu của tiếng đàn, của tiếng hát và lời ngân ca nho nhỏ. Chúng chạy theo các ngôn từ, nằm cạnh những đứa trẻ và dẫn dắt trí tưởng tượng chạy dài miên man trên đồng cỏ xanh.

Ảnh từ “Tóc tai người quên chưa chải” – Lê Cát Trọng Lý
Dưới tấm màn mơ mờ, trên đôi mắt to tròn hơi díu lại, các ngôn từ mở ra một khoảng không đầy tiếng ca và những cuộc dạo chơi. Đừng lo, nếu giờ phút này bạn thấy mình hơi quá tuổi một chút, hãy cứ thử lắng nghe xem bởi các bạn hoàn toàn nằm trong những người được nghe. Và bởi chúng ta đều có một tuổi ấu thơ.
Câu chuyện được kể thế này:
Audio câu chuyện (tôi không chỉnh sửa)
“Trong một ngôi làng nọ, có một khu rừng nhỏ. Trong một khu rừng nhỏ, có một căn nhà nhỏ. Trong một căn nhà nhỏ, có một gia đình nhỏ. Nơi có ba, có mẹ và có em bé.
Một ngày kia, em bé muốn ra ngoài vườn chơi. Em bé chạy vào nhà và nói với ba mẹ: “Ba mẹ ơi, con có thể ra ngoài vườn chơi được không ạ?” Ba mẹ mỉm cười và gật đầu với em.
Em bé ra ngoài vườn chơi, bé chơi với nắng, với gió, với cỏ cây hoa lá trong vườn. Rồi em bé tới cuối vườn, nơi có một cây xoài cao ngất. Em bé trèo lên cây xoài, trèo tới cành cây cao nhất. Ở cành cây cao nhất, em bé đã thấy một điều bí mật.
Em bé tụt thật nhanh xuống gốc cây, chạy về nhà và nói với ba mẹ: “Ba mẹ ơi, con đã thấy một điều bí mật.” Rồi em bé thì thầm vào tai ba mẹ, ba mẹ nghe xong thì mỉm cười rồi gật đầu với em.
Audio tiết lộ điều bí mật ở bên dưới
Tôi viết những dòng này cho những tâm hồn tự nhận là trẻ thơ, hoặc sâu thẳm bên trong là những mảnh ghép nào đó, đã từ xa xưa nhớ mỏi vòng tay ôm ấp yêu thương thưở thiếu thời. Ngoài trời trưa nay, nơi tôi ở không phải một ngày nắng hè, những giọt mưa vẫn còn tí tách đọng lại bên cửa sổ chưa muốn rời đi. Bên cạnh tôi cũng không có đứa trẻ nào để trao gửi cái ôm ấm; nhưng tôi trao lại những điều này cho những con người khác, dù vô tình hay hữu ý đọc câu chuyện này. Một bà mẹ, một ông bố, một cô gái, một chàng trai, một người bà hay một người ông, để gửi những niềm thân yêu nhất cho chính mình và những đứa con, đứa cháu của mình. Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc đầu tiên nghe câu chuyện này, cả tuổi thơ của tôi đã được dịu dàng bao lấy.
Vì một khoảng vỗ về, chạm thật tĩnh không chỉ mang tới năng lượng bình an cho ít nhất hai người mà còn là tấm nền để những điều tốt đẹp ở tâm hồn được động đậy.
Và tất nhiên tôi tin rằng, ở một đâu đó ngoài kia, sẽ là một buổi trưa oi ả trong cái nắng hè. Và điều tốt đẹp bé nhỏ vẫn được thả xuống đâu đó.

Một điều bí mật (Nơi tôi không chỉnh sửa âm thanh)