
Em không có giấy tờ, không rõ lai lịch và bố mẹ, lớn lên ngoài đường và vừa được đón về chăm sóc trong trại mới vài năm. Nói sao cũng đúng cũng sai vì có ai xác nhận được chuyện đó đâu. Mà nó chẳng quan trọng. Em nổi tiếng là đứa cứng đầu, thích một mình, không ưa ai mấy. Dù gì cũng không cần ai để ý đến. Nhưng tình yêu thương vốn là thứ vô cùng quan trọng. Ai cũng cần tình yêu thương và sự quan tâm. Tôi hiểu điều đó. Tôi phải thừa nhận cách nào đó nó luôn thiếu hụt trong cuộc sống cá nhân của mình. Lần đầu chạm mặt, tôi đọc được điều đó trong ánh mắt em, em cần sự thương yêu và bảo bọc.
Nhận em về chăm sóc là điều bản thân tôi không bao giờ ngờ đến. Tôi vẫn nhớ mình đã lo sợ và hoang mang lúc người quản lý trại gọi điện nói chuyện và hẹn ngày giờ cho lần gặp mặt đầu tiên. Quá trình nhận chăm sóc đã bắt đầu trước đó khá lâu, nào là giấy tờ chứng minh, tình trạng tài chính, sức khỏe thể chất và tinh thần của tôi. Có cả chuyên viên xuống kiểm tra nơi tôi ở, đặt những câu hỏi thực tế trong cuộc sống nhưng chưa khi nào tôi thật sự nghĩ đến trước đây. Thú vị là những người làm việc ở trại luôn bất ngờ quay lại hỏi mục tiêu ban đầu của tôi khi muốn nhận nuôi em là gì. Họ muốn chắc tôi “an toàn” và không có ý định làm điều gì có thể tổn hại đến em.
Đó là một ngày đầu tháng bảy, nóng oi. Tôi đi cùng một người bạn. Người bạn này đã nghe đầy tai những câu chuyện về em và hành trình rước em về nhà. Cô ấy không bao giờ hỏi tại sao. Tôi cũng chẳng bao giờ trả lời câu hỏi ấy, dù thật lòng có đôi khi tôi vẫn thoáng thấy nó trong đầu. Sau hai tiếng thủ tục giấy tờ và chờ đợi, sau thêm nửa tiếng đặt câu hỏi trực tiếp với người quản lý trại, tôi gặp em. Cái nhìn hơi hốt hoảng của tôi có thể đã làm em co rút vào bên trong. Em gầy và đen hơn trong ảnh. Có vẻ không được chăm sóc gì mấy. Bất giác tôi bắt gặp ánh nhìn ấy, ánh nhìn khao khát yêu thương, chỉ trong vài tích tắc tim tôi lung lay. Tôi biết em và tôi sẽ có một chặng đường với nhau phía trước.
Tôi nhớ quãng đường về nhà diễn ra trong yên lặng, cả người bạn cũng chẳng nói gì. Chúng tôi đang phiêu lưu trong tâm trí với nhiều cảm xúc. Chắc chắn vậy. Mãi về sau người bạn của tôi tâm sự cô khá lo lắng khi nhìn thấy em, vì có vẻ chẳng ai quan tâm đến em cả, hoặc em đã phải trải qua những tổn thương rất lớn, chúng đóng chặt mọi cánh cửa tiếp nhận tình thương yêu. Cá nhân tôi nghĩ điều đó thật riêng tư. Em mở cửa tâm hồn mình với người này mà không phải với một người khác hoàn toàn là cách em đón nhận họ là ai và họ là gì trong cuộc đời em. Đêm đó tôi ngủ gần em, đèn mở sáng choang, bóng tối làm em hoảng sợ. Tôi chỉ chợp mắt, nửa tỉnh nửa mê, và trong một khoảnh khắc tôi nghi ngờ khả năng và quyết định nhận em về chăm sóc. Nhìn mắt em khép hờ dưới ánh đèn, tôi tự hỏi em có nghĩ như tôi..
Thời gian luôn làm mọi thứ dễ dàng hơn. Chuyện giữa tôi và em là một minh chứng sống động. Chúng tôi hay nói với nhau bằng mắt và hành động. Em thích đi dạo dưới những tán cây. Chiều nào đi làm về tôi cũng tranh thủ đi một vòng cùng em. Nhờ vậy chúng tôi thân thuộc hơn với khu xóm. Em hay hứng chí bước nhanh trước tôi, nhìn mấy ngõ lạ, nhòm vài căn nhà xinh xắn mới sắm mấy khóm hoa rực rỡ trước hiên. Tôi hay chụp ảnh em những lúc ấy. Em hí hửng và rạng ngời, khác hẳn vẻ bề ngoài ngày đầu gặp gỡ.
Sau ba tuần chúng tôi đã quen lịch nhau. Vì tôi đi làm cả ngày nên chỉ có bữa tối em ăn cùng tôi. Chả có gì để phàn nàn về điều đó. Tôi biết mấy món em thích, cũng vô tình là mấy thứ hợp khẩu vị và sở thích của tôi. Chúng tôi hợp nhau trong khâu ăn uống. Có mấy hôm trời mưa liên tục, em và tôi trong nhà suốt, nằm dài trên sofa xem phim, em hay ngủ gật đến hết phim. Tôi chả gọi, lâu lâu ngắm em ngủ thấy vui vui trong lòng. Tôi biết em cảm thấy an tâm bên cạnh tôi. Điều đơn giản đó thật kỳ diệu, nó làm tôi ấm áp và hạnh phúc.
Chúng tôi dọn đến nhà mới sau khi em vừa qua một cơn bệnh. Vài mũi thuốc mỗi lần đến bác sĩ làm em yếu hẳn. Lại gầy rộc như xưa. Nhưng cuối cùng sức trẻ luôn vượt qua hết, em lại xinh tươi đón chào cuộc sống một nơi mới. Căn nhà này to hơn và có một mảnh vườn khá rộng. Cô bạn ngày xưa dọn vào ở cùng chúng tôi. Em cũng quý cô ấy lắm. Họ thân nhau cũng là điều đáng mừng. Ở với em một thời gian tôi nhận ra em rất khó làm quen với người lạ. Luôn trong tư thế đề phòng và dè chừng. Đúng như kiểu đóng chặt mọi ngõ ngách ngăn một người lạ làm quen, cả khi họ hoàn toàn có thiện ý. Tôi bâng khuâng nhận ra điều gì mới chớm trong lòng, giống với lo âu.
Mất một thời gian khá dài để em thích nghi với nơi ở mới. Có mấy lần em tự đi vòng vèo khu xóm một mình. Tôi và người bạn hốt hoảng đi tìm. Lúc sau thấy em dò dò xuất hiện và đi ngược về nhà. Mấy lúc ấy tôi hay tìm mắt em, đọc những tâm sự sâu ẩn bên trong. Không ai nói dối được qua ánh mắt. Dạo tôi đi công tác thường xuyên em bắt đầu tránh nhìn mắt tôi hơn. Ban đầu tôi không chú ý, nhưng vài lần tôi bắt gặp em lảng tránh khi tôi nhìn em, tôi biết em đang lo lắng. Đúng là có những tuần công việc làm tôi đóng kín cửa phòng, đeo tai nghe, và nói chuyện phone liên tục. Những ngày nghỉ là lúc phải bù giờ cho những hoạt động khác. Bạn tôi bảo em bỏ ăn vài lần lúc tôi đi vắng. Mối lo ngại về em lớn hơn một chút trong tôi.
Mấy ngày cuối tuần có chút thời gian, nếu em không theo tôi sát gót, thì ắt hẳn em đang ngay cạnh. Tôi luôn cảm nhận rõ nét hơi ấm em, thể nào em cũng đang chạm nhẹ vào chân hoặc tay tôi. Lúc đó hơn bao giờ hết, tôi rung rinh cảm nhận được tình yêu thương em dành cho mình: chân thật, giản dị và đầy tràn.
Chúng tôi có thêm một người khách viếng thăm ở cùng một thời gian. Cô là mẹ người bạn cùng nhà. Trong khi mọi người tay bắt mặt mừng em iểu xìu một góc. Chắc em lại sợ san sẻ mối quan tâm đây. Em và cô bạn đã rất thân nhau, em và bạn chắc một chín một mười so với em và tôi. Thật vui vì em có thể chia sẻ tình cảm của mình với nhiều người. Nhưng có vẻ đến giờ chỉ hai người thôi. Trái tim bé bỏng kia thừa tình yêu thương nhưng không dám thể hiện. Hay nó bị cái đầu đầy nghi hoặc vì những trải nghiệm đau thương của cuộc đời rèn giũa, để rồi giới hạn khắt khe việc yêu thương một ai khác nữa. Thậm chí em còn có những biểu hiện làm tôi hơi ngạc nhiên. Em tỏ thái độ với người khách, em cất giọng với cô, và tôi phải lên tiếng. Tôi không đến gần em vài ngày, dù em cố theo, tôi tránh đi nơi khác. Tôi vào phòng đóng cửa, em hậm hực bỏ ra vườn. Khu vườn là nơi em thoải mái và tự do, nơi em làm mọi thứ em thích, cả ngồi yên sưởi nắng hàng giờ. Khi tâm trạng không tốt em ở ngoài vườn cả buổi chiều. Mấy lúc ít ỏi được một mình thế này mà tôi không thể thư giãn, hít thở sâu và viết cũng không làm nỗi lo trong lòng về em vơi bớt. Tôi lờ mối lo ấy mỗi ngày, nhưng nó vẫn ở đây, rõ ràng rành mạch trong một góc tâm hồn, tôi không dứt bỏ hay làm nó nhỏ đi được. Đêm đó tôi thấy mình bị dồn ép phải nhảy xuống một dòng sông lớn, trong giấc mơ tôi vẫn nhớ rõ mình không biết bơi.
Mẹ người bạn là một họa sĩ nghiệp dư. Cô vẽ chân dung em ngồi ngắm mây trôi. Cô cũng mến em dù em luôn có thái độ và dè chừng cô. Ánh mắt em cô cũng phác họa thật gần gũi. Chỉ có chút ngấn buồn chả biết vì sao len lỏi, cô bảo mình cố chỉnh sửa mà vẫn thấy sầu trong mắt. Nhưng không phải mắt đẹp là mắt buồn đó sao!
Một ngày hè cuối tuần chỉ có tôi và em ở nhà. Hai mẹ con kia đi đâu mất. Tôi nhớ hôm ấy nhà hết cà phê và cốc trà làm dạ dày tôi co thắt, trong khi mắt vẫn díu lại. Em chẳng thèm động đến đồ ăn sáng, chỉ lòng vòng ngay sau tôi. Phát cáu tôi bảo đừng theo tôi, tôi phải kiếm gì ăn để bụng bớt đau. Em rụt người lại một cách rõ rệt. Ít khi tôi lớn tiếng với em, và chuyện em theo sát tôi là bình thường, hơn một năm ở cạnh nhau, nó hiển nhiên như mặt trăng sáng buổi đêm và mặt trời tỏ ban ngày vậy.
Đang bực bội vì thiếu cà phê và đau dạ dày, mọi thứ làm tôi cáu gắt. Lại còn tin nhắn sếp bảo phải làm việc đột xuất vì sự cố kỹ thuật. Em để tôi yên nào, đừng ngồi sát cạnh tôi thế, tôi không có thời gian, tôi không có thời gian cho mình nữa đây. Hôm ấy vì lẽ gì không rõ em kháng cự theo một lối khác lạ. Em mặc kệ lời tôi nói và cố nhích gần tôi hơn chút nữa. Tôi chú tâm hết sức làm việc trên máy tính nhưng em cố tình đẩy lắc và làm vài cử động khiến tôi không thể tập trung. Thế là tôi nổi điên lên. Tôi mắng em lớn tiếng và hầm hầm xách máy tính ra .. ga ra. Tôi vẫn nhớ mình liên tay chùi từng giọt mồ hôi nhỏ giọt xuống bàn phím. Ngồi làm việc trong ga ra gần hai giờ đồng hồ vào một ngày hè bức bối hơn 45 độ C là kỉ niệm khó quên. Trong cái đầu phừng phừng đó là một suy nghĩ còn nóng hơn: “Tôi vừa bị đuổi khỏi căn nhà mình”.
Tôi dọn đi nơi khác. Một nơi thật xa. Chỉ một mình tôi. Tôi nghiền ngẫm ý nghĩ đó khá lâu. Một quyết định khá táo bạo vì những lý do thật riêng tư. Tôi chỉ lo cho em. Dù rằng em đã nhuyễn nhừ việc tôi vắng nhà thường xuyên. Những chuyến đi dài của tôi thành quen thuộc. Em độc lập hơn thật nhiều. Tự do trong cảm xúc và thể hiện tình cảm. Mối lo của tôi về em giảm cân chỉ còn một nửa. Tôi nghĩ em và tôi đều đã sẵn sàng.
“Em ăn rất ít và chỉ ở ngoài vườn, đến tối đi ngủ. Em khó chịu và bệnh vặt thường hơn.” Ba, bốn, rồi năm tháng tôi nghe tin nhắn về em vậy. Khi tôi quen dần với nhịp sống mới, tôi cũng bắt đầu hoài nghi quyết định của mình đã ảnh hưởng đến em thế nào. Mà em có bao giờ nói ra. Như bao nhiêu câu chuyện trong cuộc đời, em luôn có bao nỗi niềm không bao giờ được bày tỏ. Em yêu ai ghét ai, em thèm cảm giác gần gũi, ôm ấp. Tất cả những điều ấy luôn tỏ trong ánh mắt em. Và sự chấp thuận cơ thể tuyệt đối khi được yêu thương vuốt ve. Em cảm thấu sự an toàn và tình yêu thương qua những cử động xuất phát từ trái tim đó. Như vậy là đủ, bên cạnh em là đủ, đừng lo lắng hay phiền muộn. Tôi mong người bạn mình làm được điều đó cho em và cũng cho cả bạn nữa. Mong em sẽ lại khỏe mạnh, tung tăng và yêu đời. Tình cảm chân thành và vô điều kiện sẽ hóa giải mọi thứ..
Tôi viết những dòng này vì tôi nhớ em. Chúng ta sẽ lại gặp nhau như những người bạn, chúng ta sẽ lại đối thoại bằng ánh mắt, bằng hơi ấm, và bằng tình yêu thương chân thành không bao giờ mất, dù chúng ta có mãi cách xa.

1 Comment