Viết về mình, không bằng chữ.

Ngày thứ hai mươi tám của tháng sáu,

‘Viết’ lại những cột mốc quan trọng trong đời bằng phác họa.


Tôi nhận ra đó là điều không hề đơn giản. Tôi sẽ chọn những cột mốc nào? Điều tôi chọn có vẽ ra được không? Tôi muốn thể hiện nỗi đau nhưng lại thành hình ảnh gây cười thì sao?

Cuối cùng tôi chọn cách vẽ ra điều đánh động tâm hồn tôi mạnh mẽ nhất. Khi bạn cảm nhận điều gì đó thật mãnh liệt, mọi cảm giác rung rinh lo lắng lăn tăn trong lòng sẽ trở nên tĩnh lặng một cách tự nhiên. Kinh nghiệm này tôi học mất hơn hai mươi năm. 


Một bắt đầu mới thường là một niềm vui. Khi đứa trẻ rơi xuống thành “tôi”, đó là niềm vui của những người khác. Suy luận (không mấy) logic này sẽ thay đổi những thứ sắp được tôi vẽ ra.


Tôi bắt đầu từ hiện tại. Một quả tim à? Chưa đúng. Đoán lại xem! 

Nó không là gì cả. Một vạch phân cách dọc, ngẫu nhiên, rãnh nối giữa hai trang giấy. Đó thật sự là hiện tại, đối mặt với thứ cuộc đời đem đến, có thể không có chuẩn bị nào là đủ cả, chắc chắn không có trù tính nào chính xác cả. Nhưng, vậy thì đã sao? Trong nét vẽ nguệch ngoạc nhát gừng, tôi cảm nhận rõ nét một điều, những cơn đau như dịu lại và tan biến dần; còn những hạnh phúc luôn muốn cất cánh và bay bổng. Tất cả mọi thứ trở thành những chuyển động và ánh sáng.   

Ngày tháng năm, những nơi chốn, những hành trình. Những kế hoạch, ước mơ giản dị; những nỗi niềm không hình hài. Chúng ta sẽ đi qua chúng, thật chậm rãi, thật chân thành, nhìn ngắm, nâng niu, vuốt ve, cả hoan hỉ và cắt xẻ… 

was me, me now, will be me

Bài viết này sẽ nối tiếp đấy. Nếu bạn không tìm thấy phần kế tiếp, đừng quên xem “comment” vào một ngày sau nhé.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.