
“Suy nghĩ và viết ra thế giới quan của bạn.” là một bài tập trong 1 khóa học viết. Một câu hỏi đòi bạn kết nối với con người thật sự và tìm kiếm những gì đặc trưng nhất của bạn.Điều gì khiến bạn thất vọng, chán ghét? Điều gì khiến bạn thấy hài lòng khi làm xong chuyện? Điều gì bạn cảm thấy thế giới đang đi sai? Hay điều gì khiến bạn nhận ra chính mình?
Khi phải nghĩ tới việc viết ra thế giới quan, tớ khá là băn khoăn. Tớ tự hỏi phải viết nội dung gì? Tớ lo lắng làm sao diễn tả được những điều mình mong đợi; những điều mình đang có và thông điệp của mình tới vũ trụ. Tớ bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời của mình và những niềm tin sâu sát đã theo mình năm tháng. Vào một sáng, tớ tỉnh dậy với chiếc đầu rỗng, cầm bút và ngồi vào bàn, viết một mạch lên trang giấy chi chít chữ. Khi tớ ngẩng lên, tớ cảm thấy mình được trôi chảy tự do. Vài ngày sau, khi đọc lại những gì mình viết, tớ nhận thấy thế giới quan của mình.

Ngoài trời nắng đổ rực rỡ, những khóm hoa hồng khoe sắc, từng cánh, từng cánh tung ra, để lộ phần nhụy hoa vàng óng, phơi bày trong không trung dụ các loài ong mật kéo đến.
Liệu đến thời gian nào thì đủ? Những hạt mầm của khóm hoa hồng từ khi nào còn ẩn mình trong đất, tránh ánh nắng chói chang bên ngoài, tránh những cơn gió mát hiền lành và cả bầy chim ríu rít, giờ đây đã lộ rõ những cành khỏe khoắn, trên là những bông hoa to, thắm rực. Nghĩ lại, những hạt mầm ấy đã trải qua những tháng ngày chui tọt trong chiếc khăn đất ấm áp, mắt nhắm tịt bỏ mặc giông tố, gào thét hay những tiếng bên ngoài giục giã.
“Nhanh nhanh, hãy chóng nảy mầm và lên thành chiếc cây lớn.”
Tiếng mong ngóng thảm thiết của kẻ nuôi trồng không phải lần đầu tiên hạt mầm nghe. Lần đầu biết tiếng, hạt mầm bất ngờ lắm: “Ô, sao có tiếng gì lạ quá nhỉ?”. Có tiếng nào đó biết sự ẩn mình của hạt mầm dưới lớp đất, có tiếng rọi xuống chỗ hạt mầm đang nằm để bày tỏ hạt mầm ngỏng lên. Không giống chim chóc hay gió thổi ngoài kia, chúng không biết đằng sau lớp đất nâu sẫm mà cằn cỗi là có vài sinh linh nhỏ bé đang ấp mình, chờ đủ ngày tháng mà chui lên “say Hi” với đời. Tiếng nói này lại biết sự sống của hạt mầm.
Sự tồn tại của một sinh linh dưới góc độ này và góc độ khác thật khác nhau.
Từ khi bắt đầu nghe thấy giọng nói ấy, sự tập trung bồi đắp vào chính bản thể yếu ớt của hạt mầm đôi khi bị ngắt quãng; chắc hẳn thế giới ngoài kia phải hay ho và thú vị lắm người ta mới kêu mình như vậy. Những chột rột trong lòng làm hạt mầm không thể ngủ yên được. Vượt qua tất cả những cám dỗ, cuối cùng, hạt mầm vẫn chờ đợi ngày mình lớn đủ và đưa ra 2 chiếc lá bé xíu nhô lên mặt đất.
Tại một thế giới khác, há mà hạt mầm nghe theo tiếng gọi giục giã ngoài kia, rướn mình ra khỏi lớp áo khoác, khi chưa kịp lớn chỉ có 1 cánh tay chìa ra, gió buốt lạnh lẽo bên ngoài, lấy sức đâu vực phần còn lại. Há hỏi chiếc tay không còn khăn ấm, màng thì đã đục, sức thì chưa đủ, cơ hội nào cho bông hoa ngoài kia hiện diện? Hay chúng đành chết sau đó…
Hắn có vẻ là một hạt mầm như thế. Thế giới bên ngoài của hắn là những lời kêu gọi tha thiết đến từ gia đình, sự thống thiết trong câu nói từ người xa lạ hay gần gũi hơn đôi chút; rằng: “Hãy lập gia đình đi. Hãy lớn khôn đi. Hãy làm công việc này ta đã sắp sẵn đi. Hãy đừng chịu cứng đầu mà không nghe lời nữa. Hãy xem lại bản thân mình mà sống sao cho vừa xã hội. Và hãy tạo một hình tượng tốt để gia đình người khác không nhòm ngõ cho đỡ xấu hổ mẹ cha,..” Những tiếng nói cứ dội lại, vì họ biết hắn ở trong đó, như kẻ gieo trồng biết nơi thả hạt mầm, sự hiện diện của hạt sẽ còn đó tới khi người ta bới tung lên và phát hiện tình trạng bấy giờ. Hoặc đã ra lá, hoặc đã thối rữa.

Photo by Gelgas on Pexels.com
Khi nói tới 2 chữ “gần gũi”, người ta nghĩ đến khoảng cách “ngắn ngủi” giữa 2 người với nhau, giữa 1 người với những người còn lại. Khoảng cách ấy có thể là về mặt vật lý hoặc tinh thần, tương đối là, 2 bên có thể “chạm” vào nhau và cảm nhận được đối phương. Hắn tin chắc mình đã nghe những giọng nói ấy hàng tỉ lần, trong một phạm vi vô cùng “gần gũi”; ấy mà cớ sao chúng như xuất phát ở một nơi nào đó xa xăm lắm! Tiếng cứ tới vang vọng trong chiếc đầu nhưng lại không thể đồng điệu với tâm hồn hắn; tay của hắn cũng không thể chạm vào những lời kêu gọi ấy.
Đôi lúc, ừ thì phải nói là nhiều lúc, từ khi hắn “say Hi” với cuộc đời, hắn được nhấc khỏi vị trí của mình. Được đặt vào một nơi lạ lẫm và giao phó một “nhiệm vụ quan trọng”; hắn phải hoàn thành “sứ mệnh” để chứng tỏ sự tăng trưởng của mình. Và nếu như không làm được, những “bàn tay” khác sẽ sẵn sàng giúp sức kéo hắn lên một tí rồi đến khi cao ngất. Không ai đoái hoài với chiếc rễ cắm chưa đủ sâu, chất dinh dưỡng vẫn chưa được nạp, cơn đau của sự giằng co như một dây đàn sắp đứt từ trên xuống dưới. Những rạn nứt đằng sau lớp vỏ xanh ấy cứ dài dần. Đến một ngày, mầm xanh được bưng lên trên, những chiếc lá của nó úa vàng, người ta nói rằng, hạt mầm này không phải là một hạt giống tốt.
Há là vậy nhỉ?
Lạ rằng, các loài chim, làn gió cùng ánh nắng không để tâm tới nguồn gốc của hạt mầm. Thi thoảng khi sống tại những ngày tháng lắng tai nghe được biết bao suy đoán từ đủ người thân thiết tới lạ lẫm về giống loài của nó, lại có những “bàn tay” ấm áp nào đó chạm vào, những cơn gió lành thổi những “mầm duyên” nào đó rơi bên cạnh, những câu thật thà hỏi “Này, mi có đang ổn không? Nếu muốn, kể câu chuyện của mi cho ta nghe nhé!”. Đôi lúc hạt mầm được vuốt ve và chờ đợi: “Này, hôm nay tiết trời ấm áp lắm, mong mi sẽ nhận đủ những tia sáng ấm để khỏe mạnh nhé!”; và các chú chim từ mọi phương trời tới, mọi màu lông vũ, mọi ngoại hình, chả quen biết mặt bao giờ cứ bay bên cạnh, hát ca những bài hát chúng được lắng nghe tự khi nào.
Những lúc ấy, tiếng hát của đất trời ở mọi nơi xa xăm nào đó mà hắn chả bao giờ với tay được, lại trở nên thật gần gũi và những mong ước lớn dần.
Quá khứ là điều không thể thay đổi, như hắn biết hạt mầm đã nảy ra thì không chui lại vào đất. Nhưng hạt mầm ấy vẫn có thể lớn lên, đơm hoa kết trái, hoa của nó sẽ không được to, cành lá sẽ không được đẹp. Dù vậy, nó vẫn ra quả với toàn bộ niềm hi vọng và năng lượng tích lũy từ khi còn bé tí. Trong quả của nó vốn có vô số những hạt bé tí ti; mỗi hạt là một câu chuyện khác nhau; đặc điểm nổi bật khi lớn lên sẽ không đứa nào giống đứa nào, dù cùng chung một giống loài. Nhưng không sao, hắn hiểu điều đó, lại thích thế và trân trọng sự khác biệt. Có hạt sẽ ra cành màu tím, có hạt lại ưa bóng râm và có hạt chả thể thiếu mùi nắng. Từng hạt trú trong chiếc quả ấy được kết tinh từ những điều đẹp đẽ nhất, trân quí nhất của hắn, từ những lời ca, những cái chạm, những đớn đau hắn đi qua và sự dịu dàng của các mối duyên lành. Chúng chất chứa toàn bộ sự mạnh mẽ hắn bình sinh có từ khi được sinh ra tới giờ; những ước mơ, những quằn quại khi trăng lên và mặt trời mọc chỉ chờ đợi được bung phóng.
Những hạt này sẽ rơi xuống đất, trao gửi 1 cuộc đời mới, bao chứa những điều tốt đẹp và yêu thương. Hắn sẽ không giục giã chiếc quả này chín, cũng sẽ chờ đợi chiếc hạt lên tiếng sẵn sàng. Đó là niềm vui của hắn, được quan sát, được đồng hành cùng các “con” của mình lớn lên.
Thời gian vừa qua, hắn đã đưa một trong những “đứa con” của hắn chào thế giới dù vẫn còn bé nhỏ, chập chững. Có gì đâu, hắn sẽ nuôi nó lớn cùng niềm hi vọng ấp ủ trong những cô đọng trải nghiệm cuộc đời hắn, mang theo hành trình và sứ mệnh đi tìm kiếm con người chân thật nhất của mình. Để gần hơn một bước, tiến gần hơn nữa tới việc bộc lộ rõ nét con người đích thực. Hắn cùng với “phiên bản bé con” mong rằng những dòng viết trong nhật ký cuộc đời ghi lại quá trình nuôi dưỡng và trưởng thành có thể khiến những người vô tình chứng kiến, lựa chọn song hành được tiếp thêm sức mạnh vươn xa hơn tới bầu trời của mình; chạm sâu hơn vào tâm hồn thanh khiết của cá nhân
Vì hắn biết rằng, hắn không phải một hạt mầm duy nhất, và chắc chắn sẽ không duy nhất khi mơ ước được gần hơn với con người đích thực sâu trong mình.
Và chắc cũng không phải duy nhất khi bày tỏ: “Tôi sẽ chờ em, các giấc mơ của tôi. Tôi tin vào sức mạnh em, hạt mầm của tôi.”

Photo by Akil Mazumder on Pexels.com