Okay, so…. why are you reading this?

Khi viết, tớ đã lắng nghe playlist này: “Heaven”. Ấn vào biểu tượng và “PLAY” nếu cậu muốn nghe nó.

Cậu biết rằng chúng tớ là một trang viết, thử nghiệm và chia sẻ những trải nghiệm đến gần hơn con người đích thực ẩn giấu bên trong, đúng chứ? Một cô giáo đã từng chia sẻ với tớ rằng những điều tớ viết ở đây mang hình hài của những trang nhật ký. Thực ra, tớ rất hiểu những điều đấy…

Tớ hiểu rằng mỗi người đều có ít nhất một cuốn “nhật ký” của riêng mình, không phải ai cũng muốn chia sẻ chúng. Thực tế, những cuốn nhật ký được xây dựng ra bởi vì người viết muốn đem những tâm tư, giằng xé, mâu thuẫn, điên loạn, hạnh phúc vào một nơi được cất giấu an toàn và không ai có thể sờ đến, đe dọa hay bóc chúng ra. Chúng ta ở một thế giới mà rất dễ những sự phán xét, định kiến, dọa dẫm, hình mẫu được dựng nên, tạo nên, bắt ép nên và khuyên chúng ta nên trở thành. Và một cuốn nhật ký là phương pháp phần nào cứu rỗi cái con người to lớn nhưng lại chỉ có không gian sống quá đỗi chật hẹp về mặt tâm hồn. Một nơi đủ an tâm, đủ thoải mái, đủ vũng vầy và đủ tưởng tượng để phần nào cảm được sự tự do.

Và tớ cũng hiểu, không phải ai cũng muốn đọc những trang nhật ký của một người khác. Còn nhớ khi bé, mỗi khi chúng ta viết cái gì đó vào tờ giấy rồi lúi dúi vào trang vở, trang sách và giấu nhẹm đi một nơi. Có những lúc chúng ta vô tình quên mất rồi dở lại đúng trang sách đó, bắt gặp lại những thổn thức trước kia, những khó chịu và buồn vui vơ vẩn, chúng ta có thể nghĩ rằng ôi mình trẻ thơ quá, hoặc cũng có thể cười mỉm và rất ngẫm nghĩ về những điều chúng ta đã viết. Và tớ cũng tin chắc rằng, mỗi chúng ta đều đã từng trải qua cái cảm giác đó. Cái cảm giác BẤT NGỜ VỀ CHÍNH CON NGƯỜI mình.

Có những nỗi niềm đôi khi được sinh ra mà không được chào thế giới. Tất cả những gì chúng có thể làm là được để vào một đâu đó, vào một góc nhỏ nào đó trong tim, vào một tờ giấy viết vội, vào một cuốn sổ cũ kĩ để rồi thời gian qua đi, chúng được sống lại vào một phút giây có người đọc lại. Cậu có nhớ cái thời điểm cậu nhận thấy quá đỗi bất ngờ về những điều mình viết hay không? Hay cái thời điểm, cậu vô tình đọc được một trang viết nhật ký nào đó mà do chút xíu tò mò cậu mở ra, cậu bất ngờ bởi những lời viết trong đó? Cái sự bất ngờ ấy, là bất ngờ bởi những điều mình đọc không giống những điều mình biết; là bất ngờ bởi những suy nghĩ, thói quen và sự quan sát trước đó của mình lại không hề đưa mình những kết quả thế này, hay là cậu bất ngờ bởi có một hình bóng người nào đó trong kia, trong con người cậu tưởng chừng quen biết, mà hóa ra cậu lại không hề biết?

Cậu có nhớ giây phút ấy không?

Nếu tớ nói rằng, cậu không chỉ bất ngờ với những người khác bên ngoài cậu, cậu có thể bất ngờ với chính bản thân mình, cậu sẽ nghĩ như thế nào?

Mỗi người chúng ta đều viết nhật ký, nhật ký ấy không bị giới hạn bởi thời gian, không gian, chất liệu; không bị giới hạn bởi độ dày cuốn sổ, mực trong ống bút. Không bị giới hạn bởi việc gõ trên máy tính hay nắn nón viết thành dòng. Cuốn nhật ký ấy cậu đang viết hàng ngày, tớ đang viết hàng ngày và cả những người khác cũng đang viết. Từng hơi thở của cậu là chất liệu tạo nên, từng nhịp đập trái tim cậu là những trang giấy, từng xúc cảm trên bàn tay cậu là mực để viết, và cả tâm hồn cậu là chiều không gian vô hạn để làm việc ấy từng ngày. Cuốn nhật ký của cậu là độc nhất vô nhị, phản chiếu lịch sử phát triển của chính con người cậu khi sinh ra đến khi lớn lên, ghi lại từng đớn hèn, từng khóc lóc, từng run rẩy và từng vui sướng. Cuốn nhật ký đó dù cậu có cất vô nó chỗ nào, dán chúng ở đâu, hay có bỏ quên nó ở góc nào đó, thì nó vẫn sống từng ngày, trong cậu và thương yêu cậu.

Mỗi người chúng ta đều có một thế giới quan khác nhau, nhưng lại diệu kì đồng điệu. Cuốn nhật ký tớ viết trên trang này không chỉ là cuốn nhật ký cho riêng tớ, một mình tớ mà tớ sợ hãi không muốn cho ai xem như hồi tớ còn bé. Cũng không phải cuốn nhật ký được khai quật lại và được coi là có những tư tưởng trong tâm hồn kì diệu như người bác sĩ tuyệt vời Đặng Thùy Trâm hay cô gái Anne Frank trong thời kì phát xít Đức bành trướng. Cuốn nhật ký này là một con đường công khai mà tớ trải qua với sự vật lộn và niềm thỏa mãn với chính mình, là ghi lại những phương thức tìm kiếm và bài học tớ nhận được từ cuộc đời. Với không chỉ cho tớ, mà cho cậu, cho cả những người khác tớ biết hoặc không biết, cũng đang trên hành trình tìm kiếm chính mình. Tớ có niềm tin rằng khi con người đã viết ra, họ đang trao cho chính mình cơ hội đối diện với tâm hồn thật nhất sâu trong mình. Và khi con người đọc những thứ chạm tới tâm hồn họ, họ đang cho mình một cái gõ cửa để có động lực mở cánh cửa đóng kín bấy lâu nay.

Vì thế, tớ gửi cậu sức mạnh để mong mỏi cậu tiếp tục những điều mình muốn làm, để cám ơn những điều cậu đã làm được từ đầu tới bây giờ, để công nhận những sự nỗ lực, những đớn đau cậu đã phải trải qua. Để nói rằng, Cậu, Người sở hữu cuốn nhật ký duy nhất của cuộc đời mình, rất xứng đáng để được viết. Và hãy viết đi, khi cậu còn thở. Hãy viết đi, khi cậu thấy ngần ngại. Và hãy viết đi, chia sẻ với thế giới và với tớ.

Rồi sẽ có những ngày, những điều này biến đổi, và khi nhìn lại chúng ta đã đi qua một quãng đường rất xa. Điều đấy thật đáng tự hào và đặc biệt với những gì chúng ta có lúc này. Và chúng ta có thể làm tất cả bằng một bắt đầu đơn giản, viết nhật ký.

Tớ sẽ vẫn viết nó, bởi đối với tớ đây là một cánh cửa, một cánh cửa tớ lựa chọn chia sẻ với thế giới. Để rồi tớ tìm kiếm những kẻ đồng điệu với mình.

Cám ơn cậu, bạn đọc, vì đã nghe câu chuyện này. Tớ mong rằng, đến lúc này, cậu đã có phần nào câu trả lời của mình cho câu hỏi trên đầu.

Now, I know why I’m writting this…

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.