Dear Inner Critic,
I hope you can find a way
A way to say Goodbye
Goodbye from now on
On what we did
And let it in the past
The past is a beauty by their way
The past is dark by their way
The past had shame, wonder and guilty
The past had tears, smiles, suffers and happiness
All of them now have gone
Gone and didn’t hold back
Back to the root, it’s all innocence
Innocence till we grow
From we were born and until now
Now we have to say goodbye
Goodbye is one thing I want to say
Say: “Thank you, cause I’m brave now.
Now I’m ready to join my waitting journey,
Journey with amazing power and so many things on.”
I’m going through the scares
Scares made me more courage
Courage to become myself, to say love
and take freedom
Freedom follows my breath and dances in my blood.
Now I will let you go
Go
I will go first. Take 1 step
1 step, 2 steps and 1000 steps.
And I know you’re watching
Waiting I go back
but
No
I go straight, go ahead to my sky
And you know that is time
you have to move
You want to go.
And go away with you own.
Thank you
Because I will never know the beauty without your darkness
And know more the light in the other people
And feel compassion with others
Thank you for letting you go
Thank you for letting me go
& watch me grow.
GOODBYE!
Mình viết bài thơ này trong một ngày giữa tháng 4. Khi dịch Coronas virus xuất hiện khiến cho tất cả mọi thứ đóng băng và mọi người hạn chế ra khỏi nhà đến mức mãnh liệt. Mình bị đẩy vào trong một tình thế vô cùng bị động và cảm thấy rằng không thể làm gì với tương lai, những kế hoạch và dự định. Công việc sẽ phải chuyển sang một đường hướng mới và mình nằm giữa ngã ba đường vắng tanh nhưng luôn cảm thấy sợ hãi một chiếc xe tải sẽ cán qua.
Quá nhiều thời gian mình cần làm chủ lúc này, tĩnh có, ồn ã có và quá khứ luôn đầy ắp trong đầu mình. Mình quyết định phải làm thứ gì đó, kéo bản thân lại theo khỏi những vật vờ trong vùng sáng tối không rõ ràng và tuôn theo một mạch chảy việc đi tìm kiếm bản thân. Ngay lúc đó, “Healing with the Arts” đã xuất hiện, một ước mơ tưởng chừng như xa vời trong quá khứ đang ở ngay trước mặt mình, và điều kiện thuận lợi về thời gian cùng các dụng cụ sẵn có thúc đẩy mình gia nhập lớp học này và chờ đợi cơ hội những điều bất ngờ diễn ra.
Mình vẫn đang ở những bước đầu tiên thôi, lắng mình trong lời hướng dẫn thiền (bằng tiếng Anh) để kết nối với con người thật sự, điều này quá là mới mẻ với một người không giỏi ngoại ngữ lắm như mình. Nhưng rồi mọi thứ có vẻ khá ổn, mình vẽ vài tấm hình, đi sâu vào con người “nghệ sĩ” tiềm ẩn trong tâm thức mình mà chả bao giờ mình dám thừa nhận hay nhìn ngó. Cái khoảnh khắc được tưởng tượng trong thế giới kì bí khi nhắm mắt lại, nhận ra rằng: “Ồ, mình cũng là một nghệ sĩ, một nghệ sĩ sáng tạo cuộc đời của riêng mình. Mình cũng có thể vẽ, vẽ những đường nghuệch ngoạc một cách tự do. Và ừm, mình cũng là một người chữa lành.”
Mình có một niềm tin mãnh liệt và đơn sơ rằng: “Ai cũng là một nghệ sĩ và ai cũng có thể vẽ.” Những người giáo viên ở lớp cũng tin như vậy, và cậu cũng có thể tin như thế. Việc viết ra bài thơ này là một dòng chảy cảm xúc tuôn trào ngay khi kết thúc sự dẫn dắt của giáo viên để chính mình kết nối với “Kẻ Phán Xét Nội Tâm”_Inner Critic. Những dòng viết được tự do trôi chảy, không đánh giá, không phán xét và không sợ sai; nếu cậu có thử những điều này, để bản thân mình bay bổng như một sợi chỉ trong không khí, không cố gắng níu giữ cũng chả để kiểm soát. Để mọi thứ được tuôn ra bằng sự thật của chính nó, dù chỉ là một dấu chấm.
Hình dung con người ấy đang đứng đối diện con người chân thật sâu trong cậu, cậu trò chuyện với “kẻ phán xét” ấy bằng sự tĩnh tại cùng mạnh mẽ và quyết định để họ ra đi. Chấm dứt sự phiền muộn và dai dẳng, chấm dứt sự trói buộc của kẻ phán xét tới con người đích thực của cậu. Làm điều cậu muốn làm. Và bắt đầu chạm tới tự do.

Bước tới gần hơn tự do
Quá trình với Healing with Art sẽ còn dài, và mình cũng có ý định duy trì sự kết nối với bản thân thông qua nghệ thuật như vậy. Mỗi lần vẩy màu, chạm vào chiếc cọ hay chỉ đơn giản nhìn vào những câu chữ với chiếc bút chì mình vừa mới viết ra, cả một thế giới rộng lớn những cảm xúc mở rộng ra trước mắt mình; và bỗng dưng mình lại hiểu hơn một chút về bản thân. Nghệ thuật là một công cụ sáng tạo tuyệt vời cho những ai muốn tìm kiếm con người thực sự bên trong mình. Nếu như cậu thấy mình có nhiều ý tưởng điên rồ mà không biết xếp vào đâu hay đơn giản chỉ muốn tạo một góc riêng cho những ước mơ còn đang bỏ dở, nghệ thuật có thể là một lựa chọn đầy thú vị cho cậu. Một câu viết ngẫu hứng, một bức tranh ngập tràn màu sắc hay chỉ đậm đà một tông màu có thể làm bừng sáng góc nào đó trong con người cậu. Hành trình tiệm cận luôn luôn tiếp diễn chừng nào cậu còn chú tâm và giữ niềm tò mò về thế giới quan của mình. Nếu cậu đọc đến dòng này, cám ơn cậu đã đi đến đây!
“Nothing you do is a mistake,
Healing with the Arts
there can be no mistakes in art.”